THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 54

Ngọc Sương nơi một con hẻm ở xóm lao động, sau nhà đèn.
Lúc đó đã gần mười giờ sáng mà Ngọc Sương mới ngủ dậy. Nàng còn đang
mặc chiếc áo lót, và chải đầu trước gương.
Sau khi nghe Phương Thảo kể chuyện Tràng Khanh đình hoãn lễ thành hôn
nói với nàng cho đến sang năm, Ngọc Sương bình tĩnh nói với giọng thanh
thản:
- Mình nói có sai đâu…Tội nghiệp! Con nai tơ đã sa lưới rồi!
Phương Thảo đau khổ
- Ngọc Sương! Mày tưởng Tràng Khanh bỏ rơi tao à?
- Đúng vậy! Nó không muốn lấy mày làm vợ và chẳng baơ giờ tổ chức lễ
thành hôn. Bây giờ nó hẹn sang năm, rồi sang năm nó lại hẹn sang năm tới.
Hẹn mãi đến lúc nào mày chán ghét không muốn thấy mặt nó nữa.
Phương Thảo muốn nổi khùng trước lời suy luận của Ngọc Sương. Nàng
cho là Ngọc Sương có ác cảm với Tràng Khanh nên lúc nào cũng tìm cách
bôi xấu.
Nàng hy vọng Tràng Khanh không phải tệ bạc xấu xa như ý nghĩ của Ngọc
Sương.Không muốn tranh luận nửa, Phương Thảo nói lảng:
- Thôi, đừng nói đến chuyện đó nữa. Xét cho cùng, việc muốn lấy chồng
hay không cũng chẳng quan hệ gì đến Ngọc Sương.
Ngọc Sương bỗng đứng dậy, đến ngồi bên Phương Thảo
- Sao lại chẳng quan hệ gì với mình? Phương Thảo không xem mình là bạn
thân sao? Mình không muốn bị bọn đểu giả lường gạt. Mình muốn Phương
Thảo sống trong hạnh phúc!
Phương Thảo thở dài:
- Mình đang đi tìm hạnh phúc mà.
Ngọc Sương lắc đầu:
- Không, không! Cô đi tìm hạnh phúc không đúng chỗ. Cô đã quá tin lời
quyến rũ của bọn đốn mạt.
- Có lẽ Ngọc Sưóng đố kỵ với Tràng Khanh nên có quan niệm như vậy.
Ngọc Sương xua tay:
- Hoàn toàn không phải do tình cảm cá nhân. Mình không đem sự thương
ghét cá nhân để nhận xét sự việc. Cái ngày đổ vỡ tình cảm yêu đương giữa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.