THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 97

- Anh thị vệ ơi! Anh giới thiệu lâm ly quá! Hôm nay vì lời giới thiệu của
anh mà chúng em biểu diễn hết mình.
Huyền Viêm nói:
- Tôi có trách nhiệm đưa bạn tôi đến đây, và phải trở về ngay kẻo muộn.
Phương Thảo nhìn Huyền Viêm lưu luyến.
- Xin lỗi các cô? Hẹn lại ngày khác!
Ngọc Sương bảo Phương Thảo:
- Nếu vậy Phương Thảo lấy đò nhỏ đưa Huyền Viêm vào bến.
Phương Thảo đưa Huyền Viêm sang đò.
Cử chỉ của Huyền Viêm từ khi quen nhau trong Đại Nội đã làm cho
Phương Thảo chú ý quá nhiều.
Lúc đó vết thương lòng của Phương Thảo còn hằn sâu, nên tình yêu chưa
tái hiện mạnh mẽ. Nay tình cảm chứa đựng trong người nàng đối với Tràng
Khanh đã nguôi ngoai, nàng thấy sự trống rỗng của tuổi xuân bỗng trở nên
mạnh liệt.
Đối với Huyền Viêm, một chàng trai trong gia đình lễ giáo có nhiều chỗ
khác biệt với mọi người.
Tâm tư và cử chỉ chàng như một bức tường ngăn cách không cho phép đến
gần với lãng mạn, sổ sàng, nhưng ngược lại nó có sức mạnh thu hút và
quyến rũ tình cảm để xô ngã bức tường ngăn cách đó. Thật là chuyện lạ
lùng!
Phương Thảo thấy như nàng bắt đầu yêu Huyền Viêm, mà không biết phải
làm sao để phá vỡ sự câm lặng trước một chàng trai sống theo lễ nghi,
phong cách.
Nàng đề nghị Huyền Viêm đi dạo chơi với nàng một chặng đò trên sông
Hương, nhưng Huyền Viêm từ chối.
- Hôm nay phải về phòng trực đúng giờ, hẹn lại hôm khác.
Hôm khác là hôm nào, không ai định trước, mà tình cảm con người khi
vướng mắc đâu có chờ đợi thời gian.
Phương Thảo mời chàng vào quán nước giải khát.
Chàng vẫn từ chối. Tuy lúc nào Huyền Viêm cũng lễ độ, nhưng cái lễ độ đó
không làm Phương Thảo hài lòng. Nàng có cảm tưởng như Huyền Viêm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.