THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 98

khinh bạc nàng, vì đã biết nàng là một cô gái không còn trong trắng nữa.
Từ giã Huyền Viêm, nàng định quay lại bến đò nhưng vừa đi một đoạn
đường, thì Phương Thảo thấy trong bóng tối lờ mờ có một bóng người đàn
ông như đón lấy nàng.
Khi giáp mặt, nàng nhận ra đó là Tràng Khanh.
Chàng nói :
- Hôm nay anh định gặp em để kể lại một câu chuyện tuyệt vời. Nhưng hãy
cùng anh vào quán nước kia đã.
Phưong Thảo không còn muốn gặp mặt và trò chuyện vòi Tràng Khanh
nữa, nên từ chối:
- Tôi không còn gì để nghe anh kể chuyện nữa. Tốt hơn chúng ta đừng nên
gặp nhau nữa.
Tràng Khanh cười nhạt nhẽo:
- Em không muốn nghe câu chuyện cái hộp phấn của bà chủ anh mà dạo
nào em đã trả lại cho anh sao?
Phương Thảo nhớ lại chuyện cũ, muốn biết kết quả câu chuỵện, nên dịu
giọng hỏi.
- Câu chuyện đó chắc là êm đẹp rồi.
Tràng Khanh lắc đầu:
- Hoàn toàn không như em nghĩ
- Thì anh đã bị chủ đuổi rồi chứ gì
- Lại càng không đúng .
Thấy chuyện lạ, Phương Thảo bằng lòng theo Tràng Khanh vào một quán
nước bên đường.
Sau khi uống mỗi người một 1y sữa tươi, Tràng Khanh hớn hở rút ra bốn tờ
giấy bạc năm mươi đồng trao cho Phương Thảo.
Phương Thảo xua tay nói:
- Tiền ở đâu vậy?
- Tiền của em đấy!.
Phương Thảo cau mày:
- Tôi không muốn đùa cợt với anh Tràng Khanh nói:
- Tiền của em thật mà! Đây là tiền chia cho em, sau khi đã bán chiếc hộp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.