TIÊN LÔI CUỒN CUỘN ĐẾN - Trang 36

Tuy rằng nàng có thể cảm nhận được tiếng động bên ngoài, nhưng

cũng rất hạn chế. Đối phương phải tới rất gần mới được, còn xa hơn một
chút là không biết gì luôn.

Trong lòng Giang Dạ Bạch vô cùng lo lắng, khổ nỗi không có cách gì,

chỉ có thể nén lòng chờ đợi. Không biết qua bao lâu, cảm thấy hình như
mình được khiêng vào đại sảnh, xung quanh có nhiều tiếng nói không rõ
ràng, tiếng nói của người áo xám cũng bị đứt đoạn: “… trên đường gặp
Quỳnh Hoa…. Nhất Cửu ra tay cứu giúp… nàng là nha hoàn của Giang gia
ở Đồng Thành…”

Lại không biết trải qua bao lâu, chung quanh trở nên tối đi, hình như

nàng lại bị đưa đến một nơi khác, chỉ lờ mờ thấy một màu tím nhạt.

Giọng nói của người áo xám lúc này lại trở nên rõ ràng: “Cảnh

Nguyên sư huynh…”

Ầm ầm, Giang Dạ Bạch bỗng cảm thấy như lần thứ hai bị sét đánh

trúng. Chẳng qua lúc này là sét trong lòng.

Đừng mà! Nàng hét không ra tiếng — đừng có nhanh như vậy chứ!

Theo kịch bản bình thường, thì nàng phải giấu diếm thân phận mà vào

Thục Sơn, âm thầm tu dưỡng, ẩn mình chờ đợi. Trong suốt thời gian đó
cũng nhiều lần thoáng gặp qua hắn, hắn tất nhiên sẽ không để ý tới tiểu
nhân vật như nàng, mà nàng lại có thể yên tâm quan sát hắn; sau đó, ở đại
hội luận võ gì đấy, nàng sẽ biểu hiện tài năng khiến mọi người kinh diễm,
lập tức trở thành huyền thoại; cuối cùng khi hắn đang mang vẻ mặt tái nhợt
chán nản vì đã phụ sự kỳ vọng của mọi người, tiêu sái đến trước mặt hắn,
lấy tư thái trên cao nhìn xuống nói một câu “Ngươi có biết ta là ai không ?”

Đến lúc đó mới coi như chính thức gặp.

Làm sao có thể nhảy qua bao nhiêu bước thế này?!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.