TIỀN! NIỀM VUI SƯỚNG - Trang 169

— Mẹ kiếp, anh làm sao vậy Joe?
Lần thứ hai trong ngày chúng tôi gặp lại nhau, lần này trong tiệm rượu

phố California.

— Anh Joe này, tôi nghĩ kĩ rồi. Tôi định lập mẹo với anh nhưng không

thành, anh ranh ma hơn tôi tưởng. Thôi, xin lỗi nhé. Thực ra, đó là vì tôi đã
nghĩ đến chuyện bốn năm nữa bán lại cho ai đó là mình cũng kiếm được
chút đỉnh, không nhiều lắm, nhưng cũng được tí tí. Nhưng thôi, mình làm
chuyện này đâu phải vì đồng tiền. Hết giận chưa?

Hắn mỉm cười, nước da rám nắng, rất lịch thiệp, quyến rũ, đặc vẻ dân

San Francisco trong phim.

— Sáu trăm mười ngàn đôla vậy. Giá anh đã mua.
Tôi dỗi:
— Sáu trăm mười ngàn? Ít ra tôi cũng kiếm được vài đồng.
Hắn cau mày, trong khoảnh khắc ấy tôi đâm hoảng, nghĩ bụng có lẽ mình

đã đi quá xa. Nhưng hắn bỗng cười phá lên:

— Đồng ý, cậu bé người Pháp quỉ quyệt!
Ngay hôm đó, ngày thứ ba 15 chúng tôi kí hợp đồng, hắn trả tiền ngay:

Năm trăm năm chục ngàn đôla lĩnh ở công ty Panama (do tôi dựng lên để
dùng trong vụ này) và sáu chục ngàn tiền mặt. “Anh đòi tiền mặt làm gì?”
Tôi lúng búng giải thích về ông chú bên Algeria, về công nợ... Hắn đã được
ngân hàng chung của chúng tôi tiết lộ rằng tài khoản Benharoun đã gần cạn
kiệt, nên hắn cho rằng tôi định mánh mung gì đó và bị thất bại. Hắn càng
vững tin tôi chẳng qua chỉ là một thằng ngu có nòi.

Xin nói riêng với bạn đọc: Tôi vừa bán cho hắn mảnh đất chưa được

phép xây cất với giá sáu trăm mười ngàn đôla, sau khi đứng tên công ty
Bahamas của tôi mua với giá có hai trăm năm chục ngàn. Kết quả đã khá
đẹp, nhưng cuộc giao đấu mới chỉ bắt đầu.

Và để đánh dấu màn thứ ba này, tôi để hắn trả tiền rượu.

***

Màn thứ tư đã bắt đầu. Tính theo thứ tự thời gian, nó bắt đầu trước cả

màn vừa rồi, theo một cách nào đó. Bữa ăn trưa ở tiệm Aliotto giữa tôi và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.