TIỀN! NIỀM VUI SƯỚNG - Trang 167

lên:

— Thật ngu ngốc! Sao anh không bảo tôi hai tuần trước! Mấy anh bạn

Sài Gòn này lại không vội xây cất mới tuyệt chứ! Tiếc thật!

— Sao mà tiếc?
— Vì anh chậm mất rồi. Tôi có mảnh đất rất thích hợp ở Tamalpais,

nhưng có người vừa mua rồi.

— Ai vậy?
— Một cậu người Pháp khá thộn nhưng lại tự cho mình là nhà kinh

doanh lớn, một gã Joseph Benharoun nào đó. Anh mà trông thấy chiếc nhẫn
tức cười của hắn thố trên tay thì... Và những chiếc Cravate!”

Theo tính toán, Lam sẽ tìm cách tiếp xúc với chàng trai ngu ngốc tên là

Joseph Benharoun

Kết thúc màn hai.

***

Màn ba khởi sự bằng cú điện thoại thứ hai ngày 14
— Ông Sidney Lamm? Joe Benharoun đây!
Im lặng. Tuồng như hắn đã quên mất tên tôi, như thể tôi ở xa tâm trí hắn

hàng trăm dặm, tuy tôi biết chắc trong sáu ngày qua hắn bồn chồn mong đợi
tôi gọi tới vì Li và Liu thúc giục cho đi xem mảnh đất Tamalpais, hai cậu
còn dọa nếu hắn không thiết tha với họ, họ sẽ tới một công ty nhà đất khác
hỏi mua sáu mươi hécta ở Vịnh Half Moon: “Không đắt đâu ông Lamm, chỉ
suýt soát một triệu năm trăm ngàn đôla thôi”.

— A, anh Joe thân mến, khỏe không anh?
— Tôi cần gặp anh. Hôm nay? Hay mai?
Giọng tôi nghẹn ngào chưa từng có.
— Hôm nay không được sao? Thật vậy ư?
Đầu dây đằng kia, tên khốn kiếp trình diễn một cảnh phim tuyệt đẹp:

“Sáng nay tôi không rảnh, hẹn hò chật cứng, anh biết thế là thế nào rồi đấy.
Ồ, tiếc quá bữa trưa cũng bận rồi, bữa tối phải dự với ông thị trưởng, khổ
quá, cả ngày mai nữa, nhưng để xem nào, nếu gấp quá... Ồ, tôi sẽ gọi lại cho
anh sau...”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.