TIỀN! NIỀM VUI SƯỚNG - Trang 192

bốn trăm triệu đôla. Thứ hai: Tôi biết cách đẩy hết các ngôi nhà đó đi, đẩy
cho ai, làm cách nào đổi chúng lấy những đồng tiền tươi rói.

Lão không nhúc nhích. Tôi cũng đợi. Xem ai mở miệng ra trước. Đó là

lão ta, với giọng nhẹ nhàng:

— Xin cho biết chi tiết hơn, được không?
Tôi tặng lão nụ cười rạng rỡ nhất của tôi. Sao không được! Tôi giải thích

cặn kẽ kế hoạch định thực hiện. Gần như toàn bộ kế hoạch. Lão ngả hẳn
người trên ghế, không quay đầu nhìn, chỉ thò tay với máy điện thoại:

— Không cho ai gọi đến máy tôi.
Nói tiếp với tôi:
— Điều kiện thế nào?
— Ứng trước cho tôi một trăm năm chục ngàn đôla lệ phí và hai mươi

phần trăm hoa hồng.

— Mười.
— Mười lăm.
— Xong!
Tôi chỉ hy vọng có mười hai. Chúng tôi bàn vào cụ thể và nhanh chóng

thỏa thuận. Một trăm năm chục ngàn đôla có thấm gì với Adam, với ngân
hàng của lão, vả lại lão có mất mát gì đâu! Nếu không kiếm ra người mua
nhà, tôi sẽ hốc xì.

Ngay tối đó tôi bay đi Bruxelles rồi từ đó đi Luxembourg.

***

Đi thật nhanh. Kế hoạch của tôi chỉ ra tiền ở chỗ tôi là người nghĩ ra đầu

tiên. Và còn vì tôi làm ăn với các ngân hàng Mỹ, có đủ tài dạy khôn cho bất
cứ ai trên bất cứ lãnh vực nào, nhưng trong công chuyện này lại có chỗ yếu.
Họ sẽ nhanh chóng khắc phục chỗ yếu này, sẵn sàng loại tôi ra, nếu cần thì
thẳng tay không thương xót (điều họ sẽ làm). Nên tôi cần đua tốc độ. Tôi tự
cho mình thời hạn sáu tháng, hơn kém chút đỉnh thôi, trước khi bị các ông
lớn trong các pháo đài khổng lồ toàn bê tông và sắt thép kia lườm nguýt và
tống cổ tôi đi với quỉ sứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.