TIỀN! NIỀM VUI SƯỚNG - Trang 244

tôi không chợp mắt, mấy đêm trước cũng thao thức không kém, nhưng vì
quá căng thẳng nên không tài nào ngủ được. Bên Thụy Sĩ mười hai giờ trưa.

Chắc lão vẫn còn ở văn phòng, lão là người có kỷ luật, chính xác, cứng

rắn. Tôi nhấc máy quay số của ngân hàng ở bên General Guisan tại Geneva.

— Tôi muốn gặp riêng đích thân ông Martin Yahl.
— Ông là ai xin cho biết tên.
Chợt nhớ đến một cái tên:
— Hoàng tử Henri D’Orléans.
Sau vài giây, giọng của lão, lạnh lùng, pha giọng Đức.
— Rất sung sướng được tiếp chuyện Đức Ông.
Tôi không nói. Lắng nghe sự im lặng từ hơi thở của lão toát ra. Ở đầu dây

đằng kia lão tỏ ra lo lắng trước sự im lặng này.

— Allô? Allô? Allô?
Tôi gác máy. Lúc tám giờ kém mười lăm, tôi đi dạo buổi sáng New York,

ngược đại lộ 5 rất từ từ, la cà, nhấm nháp hai tách cà phê kinh tởm như nhau.
Dù sao, không khí thoáng và đầm ấm. Khi bước vào căn phòng số 59 đã gần
chín giờ. Rosen và Lupino đã có mặt hoặc vẫn còn ở đó. Cặp mắt đen của
Rosen bắt vào mắt tôi, anh trả lời khi tôi chưa kịp hỏi.

— Mua ba trăm chín mươi ngàn, tập hợp trong hội một trăm ba mươi

ngàn. Cộng bốn trăm bảy tư ngàn.

— Còn lâu nữa?
— Chưa chắc, theo tôi, đầy ắp rồi.
Kể từ lúc biết giấc ngủ đã bỏ đi, tôi cương quyết vùng khỏi giường đến

bây giờ, đây là lần thứ một trăm tôi xem đồng hồ: Chín giờ hai phút sáng.
Thời hạn của RMT sẽ chấm dứt sau hai mươi bốn giờ năm mươi tám phút.
Tôi ngồi xuống, chân tê mỏi.

— Bốn trăm bảy tư ngàn cổ phiếu giá...
Điện thoại réo, Lupino nhấc máy đưa ống nghe cho tôi:
— Franz hở?
Fezzali gọi.
— Franz, tôi đang ở sân bay Roma. Sắp lên đường. Ông bác thân thiết

của tôi đang bệnh nặng, một mình giữa sa mạc nơi không có điện thoại, điện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.