TIỀN! NIỀM VUI SƯỚNG - Trang 48

trong lòng bối rối: Đáng lẽ ra, nếu tôi không nhớ nhầm một lần nữa, lúc này
tôi phải trông thấy ngôi nhà thẳng trước mặt, trông thấy ánh sáng đèn. Mặc
dầu có những bụi trúc đào. Thế nhưng chẳng thấy gì sất. Không một ánh lửa,
không một tiếng động. Hai trăm mét nữa; và rất đột ngột tôi cảm nhận ra nó,
hiện diện trong tối đêm. Cảm nhận thấy nó như ta cảm nhận thấy người đàn
bà nằm cạnh mình ban đêm. Nhà không có người ở.

Gần một tuần lễ sau khi nhà cầm quyền Ý bác đơn, bố tôi về Lugano, ở

đây, ông ng gặp và quen biết một chủ ngân hàng Thụy Sĩ hơi lớn tuổi hơn
tên là Martin Yahl, người Zurich. Yahl sang đây mở một chi nhánh của ngân
hàng tư nhân đặt trụ sở ở Zurich rồi Geneva. Bố tôi và Yahl tỏ ra hợp nhau,
hoặc bố tôi đã tỏ ra có sức thuyết phục. Dù thế nào đi nữa, Martin Yahl nhận
tài trợ bố tôi, hoặc bằng cách tìm ra phương pháp chuyển sang Thụy Sĩ số
vốn bằng tiền Ý của bố tôi, hoặc cho bố tôi vay tiền. Bằng cách nào thì
không rõ, chỉ biết là hai người cộng tác với nhau. Hơn nữa Martin Yahl vẫn
là giám đốc ngân hàng, lại còn là người góp vốn, là cổ đông trong công ty
của bố tôi, và là người quản trị, người được ủy thác trông nom công ty này.

Đây là một Holding, tức là một công ty vô danh được thành lập để

chuyên trách việc giám sát và điều hành một tập đoàn doanh nghiệp cùng
loại với nhau - trong trường hợp này, chúng có quy mô toàn cầu - và cùng
hoạt động trong một lĩnh vực kinh doanh, Martin Yahl chính thức chịu trách
nhiệm quản trị công ty này, theo một văn bản gọi là chứng thư ủy quyền.
Trong tiếng Anh chứng thư này gọi là “chứng thư tin cậy”. Martin Yahl là
người tin cẩn, người duy nhất xuất đầu lộ diện, duy nhất biết chắc có ai, có
bao nhiêu tiền, ai sáng lập, ai thực sự điều khiển công ty Holding này.

Bố tôi nhất thiết cần phải giữ tuyệt đối bí mật các điều đó. Ông đã, một

cách nào đó, gian lận với thuế vụ Ý. Mặc dù số tiền ông bỏ ra để thành lập
công ty là tiền của ông, đã chịu thuế ở Ý. Nhưng nhà chức trách đã cấm ông
sử dụng số tiền đó theo ý ông, mà ông cứ làm, đó là tội lỗi của ông. Ông có
thể vung hết vào cuộc cá ngựa, dán nó lên tường nhà ông ở Campion, nhưng
không được đưa ra nước ngoài dù là để lập ra hãng Dupont De Nemours hay
hãng General Motor. Trừ phi ông là thành viên, là chủ tịch tổng giám đốc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.