TIỀN! NIỀM VUI SƯỚNG - Trang 51

năm rồi. Có lẽ nào ngôi nhà Capila này lại trống rỗng vào giữa tháng bảy,
tháng cuộc sống mùa hè của St. Tropez đang sôi động, mỗi mét vuông đất
lại bị hai đợt người thay nhau đến chiếm chứ không chỉ có một như các
tháng khác? Hơn nữa, Capila vẫn nguyên như cũ, không bị thay đổi chút
nào.

Tôi tìm lại được con đường thuở nhỏ: Trèo lên nóc chái là nóc cao nhất

dãy nhà kho, bò lên đến tận chỗ có chiếc cửa sổ nhỏ. Như ngày xưa, tôi dễ
dàng mở được chiếc móc cửa; một phút sau đã nhảy được vào lầu một, trong
lòng cảm thấy tăng dần cảm giác lo lắng âm ỉ và cảm giác mơ hồ về một sự
có mặt câm lặng. Tuy ngôi nhà hoàn toàn trống vắng, tôi dám cam đoan như
thế. Vậy mà vẫn cứ thấy... Bên tay trái là khoảng trống phía trước phòng
ngoài mênh mông, bên tay phải là các phòng ngủ. Phòng tôi ở cuối hành
lang, nhìn thấy biển qua cửa sổ. Phòng bố mẹ tôi ở chái bên kia, thành ra
mỗi buổi sáng tôi vừa ra ban công thì mẹ tôi ở ban công buồng mẹ đã cười,
hỏi tôi qua khoảng cách tám chín mét của sân trong.

Do dự. Nhưng có cái gì đó hút tôi xuống tầng trệt. Xuống mỗi bậc thang

tôi lại có cảm giác đắm mình sâu thêm trong một thế giới vừa thân quen vừa
xa lạ. Một sức hấp dẫn mỗi lúc mỗi tăng, tôi cảm nhận rất rõ nhưng không
giải thích nổi. Gần như không có chủ định, tôi đưa luồng sáng đèn lên cửa
căn phòng ở chái bên tay trái, căn phòng của bố mẹ. Cánh cửa phòng vẫn hé
mở. Kỷ niệm kéo đến dồn dập: Hai bố con đều ở ngoài bãi tắm, vài phút sau
khi người khách đó ra đi. Trên bãi có ba cô gái trần truồng nhìn bố tôi mà
cười. Bố tôi nói gì đó với các cô bằng giọng trầm âm, ông nói tiếng Pháp hơi
lơ lớ. Hai bố con rời bãi tắm, lên mấy bậc tam cấp, đi qua vườn. Chiếc
Ferrari đỏ nằm ở sân trong giữa những chiếc tràng kỷ. Tôi ngồi vào xe. Bố
tôi xoa đầu tôi làm tóc rối tung, đi qua, vào phòng làm việc của ông ở chái
bên trái. Trong nhà chỉ có hai bố con. Mẹ tôi ra phố, hai vợ chồng bác Pascal
giúp việc đi mua bán gì ở đâu không rõ. Bố tôi quay điện thoại. Nói bằng
tiếng Đức. Tôi cố khởi động chiếc Ferrari mãi không được. Bỗng có tiếng va
chạm mạnh, tiếng kêu tắc nghẹn, phải mất một lúc tôi mới hiểu ra và chạy
vội vào phòng. Bố tôi nằm dưới đất, đang cố lồm cồm bò lại với tôi, mặt đỏ
gay gắt, mắt trợn trừng. Ông lết dưới đất, giơ một tay về phía tôi mồm lắpắp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.