- Lạ thật, hang hốc phải ở dưới ghềnh đá mới đúng. Sao lại có cửa hang nổi
ở trên này nhỉ?
- Biết đâu đây chẳng là lối vào của một thạch động, của một thế giới kỳ tú
khác.
Khôi lắc đầu :
- Cảnh ở đây “thủy tú sơn kỳ” nên cậu cứ tưởng đâu như hai đứa mình là
Lưu, Nguyễn thủa xưa, đang trên lối vào bồng lai tiên cảnh! Nhưng thôi,
bất kể cửa hang này đưa tới đâu, hãy biết tạm thời mình có thể lợi dụng để
trú mưa cái đã. Gió mạnh đã bắt đầu nổi, cơn mưa sắp ập đến bây giờ.
Quả nhiên mưa rào rào trút xuống. Gió biển thốc tới như muốn cuốn bay tất
cả. Khôi hét :
- Chui vào ẩn đi, kẻo ướt hết bây giờ.
Việt chỉ bộ lều vải còn để trên hốc đá :
- Còn phải đem cái lều kia vào chứ?
- Để đó cũng được. Mình chỉ cần tạm trú một lát chờ tạnh cơn mưa thôi
mà!
Hai anh em khom người chui vào cửa hang. Bên trong, hang phình ra khá
rộng, và có nhiều kẽ hở phía trên, nên gió lùa vi vu và nước mưa chảy từng
chỗ lõm bõm. Tuy vậy, Khôi Việt cũng thở ra khoan khoái. Cả hai hạ “ba
lô” xuống ngồi nghỉ. Ý nghĩ đầu tiên của Khôi là đốt lên một đống lửa và ở
lại trong hang qua đêm đầu tiên. Nhưng đang lúc mưa gió không thể kiếm
đâu được cành khô làm củi. Hơn nữa gió lọt vào hang hun hút khó có thể
nhúm nổi ngọn lửa lên được. Khôi lấy bao diêm, quẹt thử mấy que. Ánh
diêm chưa kịp xòe lên đã tắt ngúm.
Việt hỏi :
- Cậu làm gì phí diêm vậy? Muốn soi sáng sao không dùng đèn bấm?
- Tớ muốn thử xem có nhóm lửa được không. Nếu cơn giông này kéo dài
mãi, tất nhiên chúng mình phải ngủ lại ở đây đêm nay. Có đống lửa, mình
yên tâm hơn. Với lại cũng phải nấu nướng cái gì ăn chứ!
Việt nói :
- Trời chưa tối hẳn mà đã lo gì. Mưa lớn thế này chắc cũng sắp tạnh. Cậu
thử nghe gió rít trên trốc hang coi, hình như đang đổi chiều rồi. Trong khi