TIẾNG CHUÔNG DƯỚI ĐÁY BIỂN - Trang 17

Không ai muốn trở lại bờ vực nữa. Khôi Việt lẳng lặng nhặt “balô” đeo lên
vai. Khỏi cần tranh luận, cả hai đều đồng ý rời khỏi hang.
Cũng may cơn mưa lúc ấy đã ngớt. Bầu trời trở lại quang đãng. Ánh tà
dương trước khi tắt lịm còn cố nhuộm ửng chân mây. Bên phía Hội An hiện
hình chiếc cầu vồng, và xóm nhà giữa rừng chàm của dân đảo cũng bớt vẻ
hoang liêu... Khôi Việt hy vọng dựng lều gần đấy, đốt lên một đống lửa trại,
và có thể sẽ xuống gặp gỡ trò truyện với những chủ vườn nếu họ tỏ vẻ niềm
nở.
Chưa chi Khôi đã căn dặn :
- Mình không nên đả động gì đến chuyện cái chuông cả. Người ở miền này
hình như không muốn dâng mình vào những chuyện rắc rối. Cậu có nhớ là
sáng nay, người chủ chiếc xuồng cho mình thuê, đang chuyện trò cởi mở,
đột nhiên im lặng khi nghe tụi minh nhắc đến tên thầy giáo Long không?
Việt cảm thấy vững tâm hơn khi bước ra khỏi hang. Anh cười nói :
- Biết đâu thầy giáo Long chẳng lò mò ra đây chơi và cũng khám phá ra
miệng vực, rồi nhảy đại xuống xem ai đã đánh tiếng chuông kêu?
Khôi nói :
- Nếu thầy ấy lao xuống vực như chiếc đèn bấm đã lao xuống, thì chắc hết
còn sống nổi!
Đến chỗ hốc đá để chiếc lều vải, Việt bỗng sửng sốt kêu :
- Ủa chiếc lều đâu rồi? Rõ ràng Việt để nó lại trong hốc đá này mà! Việt
nhớ lúc đặt nó xuống có bị cụng đầu vào mỏm đá này!
Khôi cũng ngơ ngác, lẩm bẩm :
- Quái gở thật!
Cả hai chia nhau đi tìm. Nhưng vố ích, chiếc lều vải cùng với cột, cọc phụ
tùng đã biến mất.
Việt nói :
- Hay là tụi khỉ...
Khôi bực mình, gắt :
- Khỉ nó lấy lều vải của mình làm gì! Ngày hôm nay thật không hên tí nào!
Vừa mất cái đèn, giờ lại biến luôn cả lều nữa.
Tìm kiếm một hồi không thấy, Khôi Việt đành cho rằng trong lúc hai anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.