TIẾNG CHUÔNG DƯỚI ĐÁY BIỂN - Trang 54

đường xuống bến. Khi tìm ra lối, Khôi bỗng thấy một bóng người hiện ra
trong sương. Bóng đó vừa chạy vừa nấp, như sợ bị ai bắt gặp. Khôi vội
nằm sắp xuống, dán mình trên mặt cỏ, vừa lúc bóng người đó hoảng hốt
vượt qua. Để cho bóng đó qua rồi Khôi nhỏm đầu dậy nhìn theo. Qua màn
sương, anh nghe có tiếng kêu, và bóng người đang chạy như bị một bóng
khác cao lớn hơn ngăn lại. Khôi cố lắng nghe hai bóng đó nói gì với nhau,
nhưng họ thì thào nhỏ tiếng nên không nghe được.
Lợi dụng sương mù còn dày đặc Khôi trườn người đến gần, nghe được họ
đang nói về Lan và về hai thanh niên sang đảo cắm trại. Rồi bóng thứ nhất
bỏ đi, bóng thứ nhì đứng lại. Khi hắn quay lại Khôi nhận ra Minh. Anh liền
nhỏm người lên gọi. Minh hấp tấp chạy tới, làm dấu cho Khôi im đi. Hắn
càu nhàu :
- Đồ ngu, sao chưa đi còn ở đây làm gì!
Khôi nói lảng :
- Tôi không rõ anh đang nói chuyện với ai, nên chưa dám gọi ngay. Tôi bị
lạc đường...
Minh cau mặt :
- Phải chi hồi nãy chú mi ló mặt ra thì đỡ cho hắn biết mấy!
Minh nhìn theo hướng mấy người kia vừa đi, và đưa ngón tay lên miệng
như muốn huýt lên tiếng sáo gọi, nhưng anh bỗng dè dặt ngưng lại. Khôi
hỏi :
- Ai thế?
- Thầy Phong. Thầy ấy biết có các cậu ở đây, và muốn gửi một tài liệu khẩn
cấp, nên đã toan xuống bến gặp cậu. Nhưng như thế liều mình quá, nên tôi
bảo thầy ấy ra tìm bạn cậu ở ngoài hàng rào vì thế nào bạn cậu cũng ra đó
lấy lại cái quần.
- Sao anh biết rõ thế?
- Lan cho tôi hay kế hoạch của các cậu.
Khôi hơi tỏ vẻ bất mãn. Minh tiếp :
- Tôi biết thế nào các cậu cũng chờ đón em tôi, nên tôi dặn cậu điều này là
hễ ra lọt tới bến, cậu hãy đánh chìm ngay hai chiếc thuyền neo sẵn ngoài
nớ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.