TIẾNG CHUÔNG DƯỚI ĐÁY BIỂN - Trang 64

biển, với bộ đồ thợ lặn. Hơn nữa, còn thầy Phong, nguyên nhân nào đưa
thầy đến đây và hầu như bị cầm giữ trên đảo?
Đứng trên đường rầy, Khôi, Việt và Lan thì thầm bàn tán. Tiếng sóng vỗ
ngoài ghềnh lấn át tiếng nói của họ. Khôi nói :
- Không hiểu họ đang khai thác mỏ gì ở đây nhỉ?
Lan tiếp :
- Và những ai đang làm việc ở đây? Ngoài ít dân trên đảo, tui chắc còn có
nhiều người khác nữa mà anh Minh phải e dè. Còn thầy Phong, Chẳng hiểu
thầy ấy ra sao?
Khôi đưa tay lên gãi sau gáy, một thói quen của Khôi khi gặp điều bối rối,
và ngắt ngang lời Lan:
- Tụi mình cứ đứng đây bàn tán mãi chẳng được tích sự gì cả. Tốt hơn hết
ta nên tìm xem những cửa hầm này đưa tới đâu. Chỉ ngại là không biết có
kịp không, vì nước triều đang lên và mực nước còn dâng cao hơn nửa.
Lan gật đầu :
- Đúng thế! Có thể lúc tụi mình đang mò mẫm trong đường hầm mà nước
dâng lên thì tụi mình chẳng khác gì một lũ chuột mắc kẹt trong ống cống!
Khôi chỉ ngấn nước của mức thủy triều hôm trước còn để dấu lại gần sát
nóc hang :
- Nếu vậy chúng ta rút lui chứ? Rõ ràng là mực nước sẽ ngập quá nửa hầm
rồi.
Giọng Lan có vẻ gay gắt :
- Muốn thoái thì cũng đành vậy chứ biết răng chừ! Nhưng tính sao đây?
Xuống xuồng ngồi đó chờ nước rút rồi ra hả?
Thực tình Khôi Việt không có ý định bỏ cuộc sớm như thế. Lời nói gay gắt
của Lan làm hai anh em ái ngại. Mạo hiểm vào hang trong lúc gặp điều
kiện thuận lợi đã là can trường rồi. Nhưng nếu đi sâu vào các hầm mỏ trong
hang đầy rẫy nguy hiểm rình rập thì quả là liều mạng. Trong những trường
hợp tương tự, nếu phải chú Triều Dương, chú sẽ khuyên: nên khôn ngoan
chứ đừng liều lĩnh. Việt quay sang Lan phân trần :
- Chị cũng nhận thấy là nếu tụi mình tiến sâu hơn có thể bị mắc kẹt lắm
chứ? Bởi vậy đã tới đây mà có phải thoái lui thì cũng kể như bất đắc dĩ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.