TIẾNG CHUÔNG DƯỚI ĐÁY BIỂN - Trang 83

dùng song biết đâu nó chẳng đưa ta đến một lối thoát nào khác?...
Lúc còn ở ngoài hang, ba người đã hí hửng tìm được chỗ giấu xuồng kín
đáo, phòng lúc trở về. Nhưng bây giờ, ý định ấy thật hết còn hy vọng. Cánh
cửa sắt đậy đường hầm đã sập xuống. Và chiếc tiểu thủy đĩnh còn nằm án
ngữ ngoài hang.
Thật không ngờ cuộc mạo hiểm này lại đưa ba người xuống sâu một hầm
mỏ bí mật, khai thác quặng Quassium. Ngoài số người đang làm việc dưới
mỏ, bọn Khôi Việt là những kẻ duy nhất được biết đến nó.
Vì biết quá nhiều, nên họ đâm ra lo ngại. Nếu bị lộ diện tất họ không thoát
khỏi một sự trừng phạt ghê gớm và không mong gì được yên ổn trở lên mặt
đất.
Cả ba người đều có chung ý nghĩ: Phải làm sao tìm gặp được Minh hoặc
thầy Phong, nhờ họ liệu cách cho mình trốn thoát. Bằng không gặp được
hai người ấy, cũng phải liều xông xáo tìm cách thoát hiểm chứ không thể
đứng nấp mãi đây được.
Suy tính một hồi, Lan tình nguyện đứng gác ở cửa hầm, để Khôi Việt trèo
lên thang thăm thú. Đề nghị của Lan không được chấp thuận vì cả Khôi lẫn
Việt đều ngại rằng: nếu để Lan đứng đó, nhỡ thấy Minh nàng sẽ không
ngần ngại nhào ra, và bị lộ cả đám.
Khôi nói :
- Tôi mất một chân giầy, đi lại hơi khó vậy để tôi đứng gác cho.
Lan và Việt nối đuôi nhau lên thang. Cầu thang chật hẹp, xoáy hình ốc
nhiều chỗ mục nát, hầu như đã có từ lâu đời và giống lối lên một vọng lâu.
Hết bực thang, Lan, Việt thấy mình đứng dưới một vòm đá, xây bằng
những phiến đá lớn. Đá đã mọc rêu như trải qua nhiều thế kỷ.
Lan bấm đèn soi vách đá :
- Coi tề, hình như có một niên hiệu.
Việt nhìn theo ánh đèn, thấy có máy chữ Hán khắc chìm trên mặt đá.
- Sao chị biết đó là một niên hiệu?
- Đọc thì biết!
- Giỏi quá. Chị đọc được cả Hán tự. Chữ gì thế chị?
- Kỷ Hợi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.