mảnh đến độ tưởng như bàn tay con người không thể nào vẽ ra được. Khi
ngắm Aki, trong tôi tràn ngập niềm kinh ngạc khó tả không hiểu sao tất cả
những điều ấy lại hội tụ trên người một cô gái, chính là Aki của tôi. Hơn
thế nữa, cô gái xinh đẹp đó lại dành hết tình cảm cho tôi.
Đột nhiên, một ý nhiệm chắc chắn mà đáng sợ vô cùng chợt nảy ra
trong óc tôi - rằng dù có sống đến trăm tuổi, tôi cũng sẽ không bao giờ
hạnh phúc được hơn lúc này. Tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là cố gắng
trân trọng hạnh phúc này mà thôi. Tôi có cảm giác hạnh phúc mong manh
trong tay mình thật là một thứ đáng sợ. Giả như mỗi người đều đã được
định sẵn cho một lượng hạnh phúc nhất định, vậy thì ngay khoảnh khắc này
đây, dường nhau tôi đang phung phí hết phần hạnh phúc của cả đời mình.
Một ngày nào đó, các sứ giả Mặt Trăng cũng sẽ tới mang em đi, chỉ để lại
cho tôi quãng thời gian đằng đẵng vô tận.
Tôi định thần lại, chợt nhận ra Aki đang nhìn về phía mình. Hẳn
mặt tôi trông phải nghiêm trọng lắm. Bởi gương mặt đang tươi tắn của em
bỗng chốc hơi tối đi.
“Sao thế?”
Tôi vụng về lắc đầu, “Không có gì đâu.”
Ngày nào tan học chúng tôi cũng chung đường về nhà. Hai đứa đi
chậm hết mức. Đôi lúc chúng tôi còn đi cả đường vòng để kéo dài thời gian
bên nhau. Nhưng dù thế, cũng vẫn chỉ thoáng cái là đã tới ngã rẽ phải chia
tay. Thật kỳ lạ. Vẫn con đường đó, một người đi sao mà dài dằng dặcvà quá
đỗi nhàm chán, nhưng hai người vừa đi vừa nói chuyện thì lại chỉ muốn
được đi mãi như thế thôi. Khi ấy chiếc cặp khoác sau lưng nặng trịch nào
sách giáo khoa nào sách tham khảo đối với tôi cũng nhẹ bẫng như không.
Nhiều năm sau nghĩ lại, thấy cuộc đời người ta có lẽ cũng như vậy
thôi. Sống cô độc đương nhiên cảm thấy cuộc đời là những chuỗi ngày dài
và buồn tẻ; nhưng nếu được ở bên người mình yêu thương, thì chỉ thoắt cái
người ta đã tới ngã ba đường rồi.