TIẾNG HÁT NGƯỜI CÁ - Trang 113

sau dấu tích trên vịnh như một đường kẻ phấn còn sót lại trên bảng đen. Nó
đã viết gì? Do sóng thuyền chúng tôi khuấy lên làm dấu vết này nhòe đi
biến hình đổi dạng nên không thể nào đọc được. Cũng như thế, chúng tôi
không biết thuyền mình đã viết gì trên mặt nước. Nhưng con thuyền vừa vẽ
một đường trắng vừa xé sóng chạy tiếp, hướng về Midoru-maru đang nằm
im lìm trên vịnh.

Càng đến gần Midori-maru, càng cảm thấy mùi của thủy triều hơi khác

đi. Cái mùi tinh khôi của buổi sáng sớm chuyển thành cái mùi nồng nặc của
buổi chiều do bị phơi cả ngày bởi nhiệt lượng mặt trời pha trộn với mồi cá
hamachi. Sau đó nó như mùi nghêu thối ngâm dưới đáy thùng khó lòng
chịu nổi. Shiotsuki tắt máy, thành thạo cho thuyền áp sát Midori-maru. Bạn
ấy nhăn mặt cột dây vào cái vòng sắt ở cuối tàu. Còn tôi phải bịt mũi suốt.

Shiotsuki đã phải khổ sở để cái thân hình to quá khổ trèo vào được trong

Midori-maru.

“Hôi quá!” Shiotsuki bịt mồm bịt mũi. Rồi kéo tôi leo lên Midori-maru.

Cả thân tàu như một khối xác thịt khổng lồ rữa thối. Đầu tôi chao đảo. Trên
đầu đàn ruồi to bắt mùi xác chết lượn quanh. Ở phần trước boong tàu, ruồi
bu dày đặc vào cái thùng đựng mồi trông như cái cột trụ. Trong thùng chất
đầy cá hamachi. Nước biển trong thùng phản ứng với cái chết rỉ ra từ mấy
chục con cá hamachi thối rữa, biến thành thứ dung dịch trắng đục sền sệt.

“Kinh quá,” tôi bịt mũi bịt mồm nói. Giọng lầm bầm không thoát khỏi cổ

họng. Tiếng vù cánh của bầy ruồi làm tôi không nghe rõ được giọng mình.
Shiotsuki nhòm xuống dưới cầu thang nhỏ dẫn đến kho tàu.

“Miki, tui vào dưới xem một chút.” Shiotsuki vừa nói vừa khom người

xuống cầu thang.

“Úi da...!” Nghe tiếng Shiotsuki kêu lên.

“Chuyện gì vậy, Shiotsuki?” Tôi hướng xuống phía cầu thang hỏi lớn.

“Té đau quá,” nghe tiếng trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.