TIẾNG HÁT NGƯỜI CÁ - Trang 128

kêu lách cách của nó làm cho Setsuko cảm thấy như mình đang xâm nhập
nhà người ta.

Như mọi khi bà Naoko nằm trên giường trong phòng ngủ, cũng là phòng

để bàn thờ. Gian phòng u tối. Bà Naoko nằm khoanh người, xoay lưng về
phía cửa sổ kéo màn kín mít. Có tiếng rè rè như tiếng ruồi con vo ve ở cánh
tai. Mũi của bà cắm cái ống kéo dài. Ống này nối với cái máy hình hộp để
cạnh giường. Đó là máy khí dành cho người dùng liệu pháp oxy ở nhà.
Những âm thanh im ỉm nhưng khắc khoải tịch mịch rỉ ra từ cái máy.

“Chào bà Naoko!” Setsuko nói. “Ừ,” mái đầu bạc trắng với mớ tóc cắt

ngắn rung nhẹ.

“Hôm nay trời đẹp quá. Cho ánh sáng vào nhé,” vừa nói Setsuko vừa với

tay về phía tấm màn che cửa sổ. “Có gió nữa, mát lắm.”

“Không được đâu!” Bà Naoko kêu lên. “Để nguyên thế. Như thế là được

rồi. Trong biển còn tối hơn nữa mà...”

“Dạ, vậy để nguyên thế nhé,” Setsuko rụt tay lại. “Chỉ mở cửa sổ thì

được chứ? Hồi nọ bà bảo nước biển lạnh lắm phải không? Cho gió vào làm
phòng này lạnh lên như biển nhé.”

Bà Naoko khẽ gật đầu như bảo ờ cũng được. Setsuko mở cửa sổ. Ngay

lập tức gió mạnh tràn vào làm cái bóng của màn cửa lung linh trên bức
tường trắng, trông như những ngọn rong cầm tay nhau nhảy nhót trong
chốn hun hút se lạnh của đáy biển.

Chân của bà Naoko không đi lại được nhiều, nhưng chưa phải đã nằm

liệt giường. Mỗi ngày ba lần bà tự mình dùng ống dây hút nước tiểu ra nên
không đến nỗi đái ra quần. Tuy vậy bà khó mà nấu được cơm ngày ba bữa
và không thể tự mình vào bồn tắm được.

Bà Naoko vốn ăn rất ít, khi chưa biết điều này Setsuko đã rất lo, cô nghĩ

chắc tại mình nấu ăn dở nên bà không ăn được. Không như các nhân viên
trẻ khác, Setsuko luôn cố nấu những món ăn Nhật hợp khẩu vị người già,
dù vậy có thể vẫn không vừa miệng bà Naoko.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.