TIẾNG HÁT NGƯỜI CÁ - Trang 129

Mà cô Naoko nhân viên văn phòng nhà trường vốn là người âm thầm

đâu đó. Mỗi khi bị bọn trẻ nài nỉ, cô gập ngay cuốn sách đang đọc để sang
bên cạnh, đọc truyện cổ tích hoặc kể chuyện thần thoại cho chúng nghe. Cô
cũng hát nhiều bài hát nữa. Khi Setsuko và Asako Chị lên lớp 4 thì cô
Naoko thôi việc. Không như những nhân viên đến sau đó, cô tuyệt nhiên
không bảo học sinh gọi mình là cô giáo. Bọn trẻ gọi “cô Naoko” một cách
tự nhiên. Vì từ xưa bà Naoko đã nhũn nhặn như thế nên Setsuko nghĩ nếu
có điều gì muốn nói ra đi nữa, nghĩ đến người khác chắc bà cũng cho qua
không nói.

Nhưng dạo này Setsuko thấy bà vốn đã âm thầm nay lại càng nhợt nhạt

hơn. Nhờ trị dưỡng bằng máy thở oxy tại nhà nên phổi có vẻ ổn hơn, dù là
người ăn ít nhưng cũng không phải là kém ăn. Cách bà nói chuyện vẫn lễ
phép như xưa, vẫn giữ được nụ cười tươi sáng. Vậy mà vẫn không thể nào
không cảm thấy một vẻ yếu đuối đã phủ bóng nơi bà. Cái bóng yếu đuối đó
bu bám nhung nhúc như đàn kiến lì lợm không biết mệt quanh đôi mắt to
im lìm khép lặng, trên tấm lưng khòng khoèo bất lực trên giường. Những
lúc ấy Setsuko ngồi yên lặng nghe tiếng ngáy khe khẽ của bà giữa tiếng rè
rè của máy thở. Cô nhìn mãi phía sau đầu của bà Naoko, mái tóc thưa dán
sát vào da đầu.

“Vậy để cháu chuẩn bị cho bà tắm nhé,” nói xong Setsuko đi vào phòng

tắm.

❃ ❖ ❊

Dạo ấy vào khoảng cuối năm trước. Thấy bà Naoko chỉ lấy đũa khều

khều món củ cải hầm mực mà không cho vào miệng, Setsuko liền hỏi:

“Bà Naoko, không ngon hả bà? Bà vẫn thích củ cải hầm với mực mà?

Mực này tươi không cứng đâu, củ cải cũng hầm mềm rồi mà.”

Bà Naoko mở to mắt nhìn Setsuko một lúc, đôi mắt trông càng to so với

thân hình gầy guộc. Bà Naoko sống ở vùng đất nắng gắt này hơn sáu chục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.