TIẾNG HÁT NGƯỜI CÁ - Trang 141

Bà Naoko có vẻ hơi mệt sau khi tắm. Có thể vì bà nói nhiều hơn mọi khi.

Tắm xong Setsuko giúp bà mặc áo ngủ, bà nằm trên giường mở hé miệng,
thở ra khó nhọc. Setsuko bật điện máy thở oxy, cho ống dây vào mũi bà
Naoko. Một lát sau, những đợt rung như sóng biển ngày dông lặng dần đi
trên bờ lưng nhỏ bé. Setsuko nghe nhịp thở trở lại đều đặn như tiếng thuyền
chèo vững vàng lướt tới. Sau khi xác nhận xong điều này, Setsuko đứng
dậy định đi giặt đồ. Ngay lúc ấy cô nghe tiếng bà Naoko gọi từ phía sau.

“Cháu ơi.”

“Sao vậy bà?” Setsuko quay ngược lại phía bên kia giường để thấy mặt

bà Naoko.

“Cháu đến đây làm là vì tôi có bảo hiểm chăm sóc người già phải

không?” bà Naoko hỏi.

“Vâng, đúng thế” Setsuko gật đầu. “Mà dù không có bảo hiểm đi nữa, vì

bà cháu vẫn vui lòng đến chăm sóc chứ.”

“Cảm ơn cháu, cháu lúc nào cũng tử tế quá. Mà thế này cháu à...”

“Cái gì ạ?”

“Ông Tsuru sao rồi nhỉ? Ông ấy cũng cao tuổi rồi.

Ông ấy có bảo hiểm không?”

“Ông Tsuru là ông Tsuru Anh Iwamoto à?”

“Ừ, ông Tsuru Iwamoto đó, là bạn thân của ông Chozaburo, cháu cũng

biết chứ. Tôi muốn cảm ơn ông ấy một lần cho đàng hoàng vậy mà mãi...”

“Cảm ơn... à?”

“Ừ, tôi nghĩ mãi xem có thể làm gì được cho ông ấy không? Phải chi nói

được trực tiếp với ông ấy thì tốt biết mấy, nhưng mà đang chuẩn bị về biển,
chân cẳng như thế này làm sao ra đường được...” “Dạ...” Setsuko gật đầu lo
lắng.

“Ông Tsuru cũng sống một mình suốt phải không? Chắc cũng nhiều điều

bất tiện lắm. Không biết ông ấy có thể vào bảo hiểm như tôi được không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.