TIẾNG HÁT NGƯỜI CÁ - Trang 155

Chozaburo nhìn theo ánh mắt lạnh lùng của Tsuru Anh. Ở đấy có một

tảng đá cỡ bằng vòng tay ôm quấn với dây thừng.

“Vì không thả neo đó mày. Hèn nào tàu chẳng trôi đi,” Tsuru Anh nói,

chẳng cười.

“Ôi, sao mày không nói sớm?” Chozaburo tức đỏ mặt lên.

“Thỉnh thoảng phải chèo cho nóng người lên chứ. Cóng quá, cóng quá.”

Tsuru Anh chổng mông về phía Chozaburo, vừa chắp hai tay trước miệng
xuýt xoa vừa hà hơi vào đó.

Cứ như thế suốt cả đêm, trong sương lạnh đến nỗi răng cắn không khớp,

hai đứa cứ đợi, hoài công chăm chắm chờ đến sáng.

“Này,” Tsuru Anh lắc vai Chozaburo.

“Cái gì?” Chozaburo mở to mắt, đưa bàn tay quệt nước miếng sền sệt

như kẹo, quay cổ láo liên nhìn:

“Hiện rồi hả?”

“Ra rồi, ra rồi.” Tsuru lắc đầu vẻ ngao ngán.

“Đâu mày?” Chozaburo kêu lên.

“Mặt trời ra rồi, về thôi mày.”

Chẳng có gì. Dãy núi ẩn mình trong màn đêm đã hiện ra tự lúc nào, ưỡn

cong tấm lưng đen thẫm bao quanh hai đứa đang trôi trên vịnh. Rốt cuộc đã
không thể gặp được nàng công chúa diễm lệ. Chozaburo đành phải chèo
thuyền ra về. Từ mặt biển sương trắng bốc lên, vừa chèo thuyền Chozaburo
vừa cảm thấy mình như đang quậy cái nồi to. Biết đâu có cái gì đó ở dưới
đáy bất chợt nổi lên chăng. Chozaburo không sao rời mắt khỏi rặng đá
ngầm đang càng lúc càng nhỏ đi.

“Ra, sắp ra!” Đột nhiên Chozaburo kêu to lên.

Chẳng lẽ... Tsuru Anh hỏi, nghi ngờ dõi theo ánh mắt của Chozaburo.

“Đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.