TIẾNG HÁT NGƯỜI CÁ - Trang 157

❃ ❖ ❊

Từ đó, cái cổ họng bị cắt của nàng công chúa yêu kiều vút lời ca phi

phàm mê hoặc lòng người cứ mỗi đêm không phải hiện lên nơi rặng đá
ngầm nhô trên vịnh sóng lặng, mà hiện lên trong trái tim ương ngạnh của
Chozaburo, gã trai luôn đẫm mình trong bụi nước của dục vọng không bao
giờ khô kiệt. Tiếng hát không ai nghe thấy của nàng công chúa réo rắt gọi
Chozaburo. Để tìm gặp nàng, Chozaburo đi tàu. Ngư trường đâu cũng có.
Ban đêm, mỗi khi ra biển, Chozaburo chạy theo ánh trăng soi bởi làn da
trắng ngần của công chúa. Cho đấy là đại sự, Tsuru Anh vội vã đuổi theo
Chozaburo. Mày bị ma biển ám thật rồi à, cứ như tàu con bị cắt dây thế này.
Để nó tự tiện lang thang trên biển thì cái thằng điên này không biết sẽ làm
gì. Cỡ mút ngón tay dính cứt không xong đâu. Không chừng nó một đi
không trở lại bờ biển này luôn.

Giờ đây, Chozaburo ấy đã chết, bà Naoko quên chuyện trần gian, đang

bắt đầu chuẩn bị về lại thủy cung làm người cá. Lúc này đây, vốn là người
lúc nào cũng sát cánh với Chozaburo, Tsuru Anh hẳn có thể cho biết
Chozaburo từ đâu dẫn bà Naoko đến bờ biển này. Cô gái có làn da trắng và
đôi mắt to, biết kể chuyện hút hồn con trẻ, có giọng hát mời gọi đến một
thế giới xa vời.

Nhưng đã muộn rồi. Trong rừng lá cờ vầng mặt trời tung bay, trong tiếng

tung hô “Vạn tuế” vang lừng như sôi máu, hai người rời bờ biển này ra
chiến trường, chung lưng đấu cật chia sẻ các trận đói khát cỡ như nếm cả
cứt đái, nhưng rồi chỉ một mình Tsuru Anh trở lại bờ biển này. Từ trận mạc
trở về, Tsuru Anh nhốt mình trong lớp vỏ câm lặng không cách nào vỡ ra
được. Vốn đã ít nói, nay anh hầu như không mở miệng thốt ra một lời nào.

Bởi vì Tsuru Anh đã bị bọc bởi một vỏ mai thật cứng mất rồi.

❃ ❖ ❊

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.