TIẾNG HÁT NGƯỜI CÁ - Trang 159

Mây xám quánh lại dồn lên kín chân trời. Không khí nặng nề trở thành

vô số cái lưỡi, lật lên mặt biển đang lan rộng. Setsuko và Asako Chị ngồi
xổm xuống hai bên rùa biển đang nằm trên bãi cát ngoái cổ thẳng nhìn ra
biển. Ngồi như thế này thì dù rùa biển làm ngơ đi nữa thì vẫn phải thấy
Setsuko bên mắt phải và Asako Chị bên mắt trái, miễn là không thụt cổ vào
mai.

“Tsuru Anh,” Asako Chị xáp mặt vào đầu rùa biển nói to: “Không chừng

hơi mất công nhưng ráng một tí cho bà Naoko vui nhé.”

“Tsuru Anh, xin lỗi nhé,” Setsuko cũng cúi đầu.

Rùa biển thụt cổ một chút. Có thể chỉ vì bất ngờ với giọng nói to của

Asako Chị thôi nhưng hai người tự cho là Tsuru Anh gật đầu.

Asako Chị đeo kính viễn vào, đặt tờ đơn trên đầu gối. Mưa bắt đầu rơi

lấm tấm. Setsuko lấy ô từ trong cặp xòe ra che cho Asako Chị ngang qua
cái mai.

“Không có gì lót dưới viết khó nhỉ,” Asako cầm cây bút, nhăn mặt nói:

“Setsuko, em có cái gì lót dưới không?”

“Có,” Setsuko nhìn xuống, đưa tay vào trong cặp kiếm.

“Thôi, khỏi cần tìm nữa,” Asako Chị ngăn Setsuko lại. “Có cái này được

rồi.”

Vừa nói, Asako Chị vừa lấy tay phủi phủi cái mai, đặt tờ đơn trên đó.

“Cái này thì lót tốt đó,” Asako Chị nhoẻn miệng cười. Rùa biển không

cảm thấy gì hay sao mà cổ vẫn ngoái ra biển như mọi khi, tuyệt nhiên
không động đậy. Asako Chị đột nhiên mặt nghiêm trọng nhìn chòng chọc
vào cái mai của rùa biển.

“Sao vậy Asako Chị?” Setsuko hỏi.

“Từ đầu đã phát sinh vấn đề rồi,” Asako Chị ngửng lên nhìn Setsuko.

“Em có biết số bảo hiểm của Tsuru Anh không?”

Setsuko mặt thần ra nhìn lại Asako Chị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.