TIẾNG HÁT NGƯỜI CÁ - Trang 156

Chozaburo mặt đỏ lên cười:

“Cứt, sắp ra.”

Không có lỗ ị trên tàu. Cóng quá nhưng không biết làm sao, Chozaburo

đặt mái chèo xuống, tụt quần. Ngồi trên thân tàu chìa mông ra. Hơi trắng
toát ra từ cái mông trộn lẫn với sương mù bốc lên từ mặt biển. Bên kia bức
màn hơi ấy, chốc chốc lại có tiếng lõm bõm vỗ xuống mặt biển. Chozaburo
lạnh bụng hay sao ấy, có vẻ bị ỉa chảy.

“Đừng có lấy dây thừng mà lau đó mày,” Chozaburo toan với tay đến

liền bị Tsuru Anh nói bụp một câu. “Cái dây mà dính cứt của mày thì làm
sao dùng được nữa chứ. Không chừng ông già buộc tao bằng dây đó dìm
xuống biển luôn.”

“Thì rửa đi có sao.” Chozaburo bực dọc nói.

“Vậy thì cái tay cũng thế. Lát nữa rửa có sao,” Tsuru Anh nói cộc lốc.

Chozaburo miễn cưỡng nhúng tay xuống biển, vớt nước biển tạt quanh

đít. Nước lạnh như cắt. Chozaburo chăm chú rửa đít không nhận ra dòng
thủy triều đã thay đổi. Tàu từ từ bị đẩy về phía rặng đá ngầm. Nhưng vẫn
chưa hết cảm giác cứt dính, đít thấy ghê ghê. Bụp! Ngón tay đập vào mặt
nước không ngờ lại đập thẳng vào mặt đá. Ngón tay đang tê cứng bỗng
nhói đau lên không sao tả xiết. Chozaburo chỉ biết đau điếng, quên béng
các cảm giác còn lại đang ngủ quên.

“Đau quá, nhức quá mày ơi,” Chozaburo kêu lên. Khi nhận ra thì

Chozaburo đã cho đầu ngón tay tê nhức đó vào trong miệng, thổi phù phù
vào nó. Cái mùi vị dính quanh ngón tay làm cho Chozaburo lộn tùng phèo
bao tử, bất chợt nôn ọe mửa ra.

Thế là Chozaburo bị phủ đầu bằng một trận cười vang vọng khắp vịnh

của Tsuru Anh, tiếng cười xé rách làn sương mù sắp tan dưới ánh bình
minh. Còn những ngón tay dính cứt thì được rửa tưới bằng dịch vị ấm nóng
của bao tử.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.