TIẾNG HÁT NGƯỜI CÁ - Trang 163

“Xin lỗi, xin lỗi,” Setsuko cười buồn. “Xin lỗi nhé.”

“Mưa to rồi, thôi mình về.”

“Vâng.”

Hai người nhìn rùa biển. Cổ rùa biển vẫn rụt trong mai. Trên bề mặt của

cái mai to, vô số hạt mưa đập vào rồi dội ra thành một lớp vỏ mỏng run nhè
nhẹ. Mưa đọng ở vết nứt cánh vai phải chảy xuống trông như máu tràn ra từ
một vết thương chí tử.

❃ ❖ ❊

Suốt đêm hôm ấy, mưa mỗi lúc một to. Setsuko mấy lần thức giấc. Mãi

không ngủ lại được cô tung chăn trở dậy vào bếp pha trà uống. Nhìn đồng
hồ mới 4 giờ sáng. Ngoài trời còn tối om. Chẳng có chút ánh sáng nào, chỉ
có tiếng mưa rơi bao trùm khắp không gian. Setsuko thấy nặng đầu, toàn
thân cũng uể oải. Như có nước mưa lạnh len sâu vào trong cơ thể. Đầu mút
ngón tay, ngón chân buôn buốt. Người run. Bà Naoko không sao ư? Bà vẫn
muốn trở về đáy biển lạnh lẽo sao?

Còn Tsuru Anh nghĩ gì? Setsuko muốn hỏi thử một lần. Với bà Naoko, ít

nhất tình cảnh từ sau khi bà đến đây, cõi trần này chắc còn giá lạnh và tối
tăm hơn cả dưới đáy biển. Ở gần bà Naoko suốt, được bà trông cậy, thế mà
sao Tsuru Anh lại lặng lẽ để mặc cho bà bất hạnh như vậy chứ?

Tsuru Anh không thể nói gì. Đã thành rùa biển rồi thì chắc có muốn nói

cũng chịu. Setsuko cũng hiểu như vậy. Mà với cái tính của Tsuru Anh, dù
không thành rùa biển chắc cũng câm lặng không nói. Chắc không cần lời.
Dù bị chỉ trỏ đối xử ghẻ lạnh thế nào đi nữa, bà Naoko vẫn nhịn được là
nhờ cái mai cứng cáp của Tsuru Anh che đỡ cho bà trước bao nhiêu tiếng
xấu, lời chế nhạo, sự khinh bỉ của người đời.

Không thể... Không thể thế được. Setsuko lắc đầu.

Làm gì có chuyện như thần thoại thế được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.