TIẾNG HÁT NGƯỜI CÁ - Trang 168

đôi cánh trong suốt trên hàng mi. Chân cô bước đi chênh chao như vướng
sóng. Người lái xe mở cửa, chủ tịch xã và cô Naoko cùng lên xe. Xe lăn
bánh trở lại con đường ven biển đã đưa nó đến. Cái đầu to của chủ tịch xã
che khuất gương mặt cô Naoko trong xe. Rùa biển cắm cổ ngoái nhìn theo
cho đến khi bóng xe khuất dần. Sau đó thụt cổ vào mai lặng im không động
đậy. Dưới mông Setsuko, rùa biển trở thành hòn đá lớn buồn thiu. Setsuko
úp mặt vào lưng Asako Chị ngồi trước, vòng tay ôm eo thật chặt. Asako
Chị kêu “Setsuko, Setsuko, đến rồi kìa!” Setsuko vùi đầu trên lưng của
Asako Chị, lau thứ gì đó đang chảy ướt má, ngẩng lên nhìn ra phía trước.

Từ bên kia bãi cát có người nhìn sang bên này. Đứa con trai.

“Kenichiro đến rồi kìa,” Asako Chị nói.

Kenichiro cởi giày chạy đến.

“Kenichiro,” Asako Chị kêu.

Kenichiro đứng đờ ra trước hai đứa đang cưỡi trên mai rùa biển. Vì chạy

hộc tốc nên Kenichiro thở phều phào hổn hển như con chó nhỏ. Rùa biển
chợt vươn cổ ra. Kenichiro bất ngờ khựng lại trong phút chốc, nhưng nhìn
mặt rùa biển nó yên tâm. Asako Chị và Setsuko hiểu là Tsuru Anh hiền
lành đã mỉm cười với Kenichiro. Rùa biển cựa quậy. Cùng với Asako Chị
và Setsuko, rùa chậm chạp tiến ra phía trước. Kenichiro theo sau. Rùa biển
ngừng. Rồi rùa lại nhích tới... Kenichiro lại đi theo. Cứ như thế mấy lần.
Sóng làm ướt bàn chân trần của Asako Chị và Setsuko đang thõng xuống
hai bên cái mai.

Kenichiro nói:

“Cho leo lên với...”

Setsuko nhìn mặt Kenichiro. Nó chực khóc làm Setsuko muốn khóc theo.

Cô bé buông hai tay đang ôm eo Asako Chị, miễn cưỡng tụt xuống khỏi
mai rùa.

“Để chị xuống cho!” Asako Chị nói lớn, nhanh nhẩu trèo xuống, tay ấn

vai Setsuko.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.