TIẾNG HÁT NGƯỜI CÁ - Trang 170

Biết Setsuko đang làm thủ tục vào bảo hiểm chăm sóc người già cho

Tsuru Anh, bà Naoko mừng rỡ. Chuyện đó chưa hẳn là sự thật nhưng cũng
không phải hoàn toàn bịa đặt. Điều quan trọng hơn hết là làm cho bà Naoko
yên tâm, Setsuko tự nhủ với mình thế.

“Thật cảm ơn cháu quá,” bà Naoko nói. Giọng nói ấy không còn chút sức

lực nào. Tuy có dây dẫn oxy gắn ở mũi nhưng bà Naoko đâu đó vẫn có vẻ
khó thở.

“Không có chi. Bà có vẻ hơi khó thở, có sao không?”

“Không sao đâu. Thế thì tôi yên tâm về biển được rồi. Cái này không cần

nữa,” nói rồi bà Naoko đưa tay toan gỡ dây ra.

Setsuko đè nhẹ lên tay bà. Tay hơi lạnh.

“Không được đâu. Chưa được gỡ đâu.”

“Này cháu,” đôi mắt như khẩn nài nhìn lên Setsuko.

“Dạ.”

“Tôi muốn đi chào ông Chozaburo một chút trước khi về biển cả.”

“Hả?”

“Cháu thay tôi đến mộ ông ấy được không?”

“Vì sao?”

“Tôi muốn nói lời chia tay,” nói đến đây, tay bà Naoko đè khóe mắt.

Setsuko nghe thế ngạc nhiên quá. Vì cô biết bà Naoko luôn nói rằng

người chồng đầu tiên Chozaburo đang vật vờ dưới đáy biển. Do đó cô cứ
nghĩ bà Naoko muốn về biển là vì muốn gặp chồng Chozaburo. Nàng tiên
cá trong truyện thầm yêu hoàng tử trọn đời mà.

Nhưng nếu thật sự mong muốn bà Naoko có kết cục hạnh phúc khác với

Nàng tiên cá thì việc để bà theo đuổi mãi hình bóng của Chozaburo là trái
khoáy. Không nên để bà bị ràng buộc bởi ký ức về hoàng tử Chozaburo,
vốn là một kẻ vô tình đã bỏ rơi bà trên bờ biển này còn mình thì rong ruổi
ngoài biển, rốt cuộc bị cuốn vào cơn lốc chiến tranh rồi nằm xuống trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.