TIẾNG HÁT NGƯỜI CÁ - Trang 173

ướt lòng Setsuko. “Này, đừng nghĩ mình có lỗi gì... Ai cũng phải sống cho
đời mình... Ai nấy đều phải sống cho đời mình cả...” Nghe thế cô Naoko
cúi thấp đầu chào ông nội Cho một lần nữa, rời nghĩa địa.

Setsuko muốn hỏi nhưng lại nhịn nín im. Vì không muốn làm ông nội

đau lòng. Vì không muốn nghe ông thở dài sườn sượt đau khổ nữa.

Ông nội Cho đã giải thích cho Setsuko nghe rồi mà. Bố chết nơi chiến

trận. Không chỉ anh em của bố mà chồng của em gái bố cũng chết vì chiến
tranh. Do đó mấy gia đình đến sống ở nhà ông nội cậy vào ông. Nhưng ở
đấy không thể thêm mẹ, anh và mình ba người sống chung được. Mẹ có
chồng mới. Nhà ấy cần người nối dõi. Nối dõi có nghĩa là phải có con trai,
nên mẹ dẫn anh đi cùng.

Dù là thế đi nữa tại sao chỉ có mình bị ở lại chứ, tại sao mình phải bị bỏ

lại chứ, Setsuko không thể hiểu nổi. Setsuko không nhớ ngày mẹ ra đi. Tuy
vậy cô bé biết ai là mẹ mình. Có thể do ngóng tai nghe chuyện người lớn.
Có thể là ông nội Cho cho biết. Hoặc có thể vì không bỏ sót nghe bạn bè
nói trong câu chuyện phiếm. Dù là từ đâu Setsuko đã biết. Ông nội Cho và
những người khác không ai nói với Setsuko rằng mẹ đi lấy chồng khác thì
không được gọi là “mẹ” nữa. Không ai cấm cả. Vậy mà Setsuko chưa một
lần nào gọi người ngay cạnh mình là “mẹ” cả.

❃ ❖ ❊

Setsuko đau lòng không sao chịu nổi. Vì vậy hôm đó cô bé quyết ra đi

tìm bố. Lúc ấy Asako Chị và Setsuko cùng học lớp 3 tiểu học. Y như mình
với Asako Chị làm gì cũng có nhau, rùa biển Tsuru Anh là bạn ruột của bố,
đi chiến trường cũng cùng một nơi với nhau. Mỗi lần ra bãi biển lấy rong
thấy rùa lặng lẽ nằm trên cát, đầu nhô ra hướng biển, Setsuko nghĩ thế.

Nhưng tại sao chỉ một mình Tsuru Anh trở về.

Tại sao Tsuru Anh để bố ở lại mà về một mình chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.