và Setsuko đã ở giữa biển. Setsuko bám chặt mai rùa biển cho khỏi rớt
xuống. Rùa từ từ lặn vào trong nước biển.
❃ ❖ ❊
... Setsuko vẫn còn nhớ. Trong biển ban đầu đầy ánh sáng. Nhìn lên, cả
bầu trời bị che khuất bởi một lớp màng to trong suốt. Mỗi lần lớp màng ấy
rung rinh, những đốm sáng rơi rớt xuống như mưa rào rồi biến ngay đi đâu
mất. Xung quanh tối sầm đi như bầu trời âm u. Nước đè nặng lên toàn thân
thể. Bóng tối quyện với nước dường như đang vươn tay toan thành một với
bóng tối trong Setsuko. Từ dưới đáy biển, những sợi tua lành lạnh câm lặng
của những cái bóng vô hình lì lợm xoắn xuýt chân Setsuko. Khi nhận ra đã
thấy Tsuru Anh thụt cổ, bốn chân áp sát vào mai, trông như một tảng đá
tròn. Setsuko chìm xuống bởi những cái bóng và tảng đá trĩu nặng một khối
câm lặng. Khó thở, Setsuko hổn hển. Bóng tối bao trùm khắp tứ phía. Từ
khoảng trời tối mịt, cái gì đấy trắng như hạt tuyết rơi rớt nhẹ nhàng im ắng.
Nó rơi ngang qua Setsuko rồi bị hút vào vực sâu đang mở to miệng, biến
mất trong phút chốc. Setsuko biết được đáy biển là chốn vực sâu thăm thẳm
mênh mông. Và bố không phải bị bỏ quên mà cũng không phải rẽ ngang
dọc đi đâu cả. Setsuko biết bố ở nơi thật xa. Xa đến nỗi đi hết cả đời cũng
không đến được. Bố cũng muốn về sớm chứ. Bố biết con đường thông với
bờ biển này mà. Nhưng đường xa quá bố mãi vẫn chưa về đến đây được.
Setsuko buồn rười rượi. Sức lực trong người đột nhiên rút đi hết.
Ngay lúc đó. Tsuru Anh đã thành tảng đá tròn câm lặng cùng chìm xuống
với Setsuko, bỗng bất ngờ vươn cái cổ ra khỏi mai. Tsuru Anh nhắm nghiền
mắt, lắng tai như tìm một âm thanh mơ hồ nào đấy từ xa vọng đến, ngóng
cổ về phía bầu trời không còn nhìn thấy. Chưa nghe thấy gì. Tsuru Anh
dang rộng hai chi trước như chim xòe cánh. Bất chấp khối nước nặng càng
nặng hơn vì bóng tối, Tsuru Anh cố hết sức quơ hai chi trước, quơ liên tục,
trườn tới. Hai chân sau đạp lên tiếng rít của những cái bóng đang bấu níu,