TIẾNG HÁT NGƯỜI CÁ - Trang 178

“Cứ bảo gỡ dây, nói sao cũng không chịu nghe,” Asako Chị đáp, vẻ mặt

rối bời.“Rồi lại bảo muốn em đến ngay.”

“Tại sao vậy?” Setsuko hỏi. Cô quỵ gối xuống trước bà Naoko. Khẽ đặt

tay lên cặp đùi gầy guộc, Setsuko ngước lên hỏi: “Tại sao bà lại làm thế?”

“Cảm ơn cháu đã đến, mừng lắm,” Bà Naoko thều thào, nhoẻn miệng

cười với Setsuko. Như hình vẽ trên cát bị lớp sóng xóa nhòa, tiếng thở khó
khăn lấp đi nụ cười yếu ớt. “Cháu ơi, đã đến lúc về biển rồi.”

“Tại sao thế?” Setsuko vừa xoa chân bà Naoko vừa hỏi. Nhưng giọng cô

quá nhỏ nên bà Naoko và Asako Chị đều không nghe thấy: “Tại sao lại bỏ
tôi đi lần nữa vậy...?”

“Cháu đưa tôi đến bãi biển được không?”, nói xong bà Naoko khẽ nhắm

mắt. Nhưng không thấy con bướm có đôi cánh trong suốt óng ánh bụi nắng
trên hàng mi dài đó.

Setsuko nhìn lên Asako Chị. Asako Chị ngừng tay vuốt vai bà Naoko,

nhìn lại Setsuko.

“Làm cho bà Naoko thỏa lòng đi,” Asako Chị mỉm cười nói. “Không sao

đâu, cứ đưa bà đi. Em cả lo cũng chẳng được gì.” Setsuko gật đầu.

“Vậy cháu chuẩn bị ngay, bà đợi một chút nhé,” Asako Chị cúi xuống

ngang tầm vai bà Naoko nói rồi vội đi ra cửa. Ở đấy có chiếc xe lăn xếp lại.
Asako Chị nhanh tay chuẩn bị xe lăn rồi lập tức trở lại phòng ngủ.

“Này, Setsuko,” Asako Chị thọc vai Setsuko. “Nhanh lên, đừng có lề mề

nữa.”

Setsuko quỵ gối xuống, lưng xoay về phía bà Naoko. Nhờ Asako Chị

giúp một tay, bà Naoko vòng tay qua cổ Setsuko, khẽ khàng áp cả người
vào lưng của Setsuko. Setsuko từ từ đứng lên. Chừng như đã thành linh hồn
của không trung, sức nặng như biến mất hẳn khỏi cơ thể của bà. Setsuko
suýt khóc. Setsuko muốn cảm nhận được bà Naoko nặng hơn, rõ hơn trên
lưng mình. Cô ước được truyền hơi ấm của mình cho bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.