TIẾNG HÁT NGƯỜI CÁ - Trang 27

“Xui quá thài ha,” Mẽo-tsugu Azamui nhìn chằm chặp vào bố nói. Rượu

làm cháy cổ họng hay sao mà giọng nghe khô khan lạ. Mặt bố cũng nằm
trên bàn ăn nên không cần phải xoay cái đầu nặng như cục gạch để chuyển
hướng nhìn. “Nghe nói cái xe mới tan tành phải không?”

“Ừ, xấu hổ thật. Đau đầu quá. Mới mua mà lại thế.” Bố nói như rên.

“Có thật là tính cán con nai nên xảy ra tai nạn không?” Mẽo-tsugu

Azamui hỏi. Vẫn nhìn chằm chặp bố. Cái ánh mắt đờ đẫn đục ngầu của
Mẽotsugu Azamui giống như vướng cái gì không rời ra được. Cái nhìn làm
đứa em tôi sợ hơn bất cứ thứ gì.

“Đúng đó. Vì bọn ông Hidaka bảo: ‘Cán đi, cán đi’ nên tôi cán luôn.”

“Có phải là con nai không?” Mẽo-tsugu Azamui hỏi thêm.

“Sao?” Bố hỏi lại.

“Có thật là con nai không? Cái mà thài cán, hay là không phải con nai?”

Tôi cũng không hiểu Mẽo-tsugu Azamui muốn nói gì.

Bố không trả lời ngay. Bố ngạc nhiên.

“Bộ anh thấy à?” Một lúc bố mới mở miệng hỏi được.

Lần này thì Mẽo-tsugu Azamui lặng đi, không hề nháy mắt. Trong con

mắt đang nhìn bố có cái gì sền sệt cử động. Cái sền sệt đó không đủ sức để
có thể rơi rớt ra nên vẫn vật vờ trong con mắt.

“Tại vì bà Toshiko luôn bảo là muốn chết quá, muốn chết quá,” Mẽo-

tsugu Azamui nghèn nghẹn nói. “Bả bảo: ‘Muốn chết quá, muốn chết
quá.’”

Bố có vẻ không biết nói sao, khó khăn tìm lời. Tại sao chuyện bà

Toshiko đột nhiên xuất hiện ở đây?

“Bà Toshiko có chuyện gì à?” Bố hỏi lại, vẻ nghi ngờ.

“Bà Toshiko lúc nào cũng nói: ‘Muốn chết quá.’ Có phải cái nằm trên

đường là bà Toshiko không thài? Hay là bà Toshiko lại nằm trên đường?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.