TIẾNG HÁT NGƯỜI CÁ - Trang 77

hướng khác. Điều đó khiến tôi nghĩ rằng họ có thâm ý lật ngược, ngăn cản
ý định nghiêm túc của nhà dân tộc học muốn đi tìm chân lý.

“Nhưng không phải. Không phải vậy”, nhà dân tộc học đang nghiên cứu

về xã hội của một bộ tộc nào đó ở vùng thượng lưu sông Nile nói: “Đối với
họ đây là cách kể bình thường nhất về một chủ đề. Cái chúng ta tưởng lạc
đề nhưng đối với họ thì không phải. Ngược lại cái chúng ta tưởng lôgic thì
đối với họ đó có thể là vô cùng phi lý. Chúng ta phải cẩn thận với các từ
‘lôgic’ và ‘tính hợp lý’. Đặc biệt đối với từ ‘chân lý’. Không được xem xét
bằng mực thước của Âu châu. Điều đó thật tất nhiên, vậy mà tôi đã mất một
thời gian dài mới nhận ra.”

Lúc đó tôi đang xem tivi, chưa đến 10 giờ mà bố và Mẽo-tsugu Azamui

đã say mềm há miệng nằm kềnh ra ngủ thân mật. Tôi cố nghĩ cái quán tính
say xỉn vô cùng phi lý này không chừng làm sáng tỏ một “chân lý” nào đó,
nhưng đó sẽ là “chân lý” gì thì hoàn toàn chịu, không nghĩ ra được.

Câu chuyện của bộ tứ lan man trôi đến đâu, ngay cả người tối dạ như bố

cũng muốn biết.

“Này ông Someya,” bố tôi nhìn xuống ông Someya đang ngồi cạnh.

“Tóm lại là tại sao Yoshi Anh và Hachi Em gây nhau vậy?”

“Thài đừng có vội mà,” không phải ông Someya mà ông Hashimoto trả

lời. Tôi nghĩ, lại bắt đầu nữa rồi. Câu chuyện sẽ dạt về hướng nào đây.

“Đúng rồi, đúng rồi. Xưa có câu ‘Má miệng chờ sung’ mà. Người xưa

nói hay ghê,” ông Someya nói.

“Há miệng chờ sung,” tôi nghe mẹ hạ giọng chỉnh lại.

“Cứ nằm đợi thì má sẽ đi làm mang tiền về, nấu ăn, giặt giũ cho. Đợi đi

thài, rồi nay mai sẽ biết mà,” ông Someya nói tiếp như không nghe tiếng
mẹ thì thào đính chính.

“Nói tóm lại thì là...” ông Hidaka người ít nói nhất trong bộ tứ xen vào.

“Khởi đầu mọi chuyện là người chạy trốn.” “Người chạy trốn?” Bố ngây

người ra hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.