TIẾNG HÁT NGƯỜI CÁ - Trang 83

“Cũng vậy, kiểu gì đi nữa cũng thấy mụ Toshiko bị nguyền rủa quá,” ông

Someya nói toạc móng heo, cười ha ha ha. Nhưng chỉ một mình ông
Someya cười. Trận cười của ông Someya đã không được hưởng ứng từ ba
người còn lại của bộ tứ. Ngược lại cái nhìn như muốn mắng “Cái thằng này
ăn nói thế...” làm không khí trở nên hơi nặng nề.

“Dạ, cho tôi xin phép,” thấy không khí như thế, mẹ khéo léo xen vào.

“Tôi phải chuẩn bị đi du lịch ngày mai ạ.”

“Thế à, cô cũng đi du lịch với Hội phụ nữ à,” ông Someya quay nhìn mẹ

nói như biết ơn đã giúp ông thoát khỏi tình huống. “Bà xã tôi ngày mai
cũng đi. Có gì nhờ cô giúp. Còn tôi thì ở nhà ‘má miệng chờ sung’.”

“Dạ, tôi mới là người cần nhờ bác gái giúp ạ. Xin chào các bác,” mẹ cúi

đầu khẽ chào mọi người. Rồi cúi xuống thấp hơn nữa ghé sát mặt vào Shiro
nói nhỏ “Chào nhé” rồi lẩm bẩm gì đó trong miệng. Tôi không bỏ sót nghe
tiếng mẹ thì thầm chỉnh là “Há miệng chờ sung.” Rồi mẹ đứng dậy vào
nhà.

“Cô nhà hay ghê,” ông Someya nói, nhận được cái gật đầu nhất trí của ba

người kia.

Bố thần mặt ra có vẻ cũng không hẳn vậy đâu, nhưng vì ngượng ngùng

hay sao nên cười nói: “Bề ngoài thế thôi.” Tôi định sẽ mách mẹ sau.

“Đang nói chuyện du lịch, vậy khi nào Yoshi Anh, Hachi Em đi Mã Lai

về vậy?” Ông Hashimoto hỏi.

“Không, không phải Mã Lai. Chắc là Philippin. Hai người đại diện hội

đồng phố tham gia đoàn điều tra di cốt binh sĩ Nhật trong chiến tranh mà,”
ông Someya nói.

“Cũng không phải nốt,” ông Hidaka đính chính. “Mày nghe ai dựng

chuyện vậy? Điều tra di cốt là xạo đó. Tao nghe từ người trong ủy ban phố
nên biết rõ mà. Tức là có chuyện tính xây cơ sở nghỉ mát ở miền nam tỉnh
nên mới gộp các đại biểu của phường phố làng xã đi Guam tham quan thị
sát đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.