TIẾNG HÁT NGƯỜI CÁ - Trang 88

nhìn thấy cảnh sát Ninomiya đứng nói chuyện với ông chủ và người trong
Vũng thì bỏ tay bố chạy đến gần Ninomiya.

“Dạ đây,” Takeo nói, đưa cái còng vừa gỡ ra cho Ninomiya.

Ba người không tin nổi những gì vừa chứng kiến. Kiku cũng vậy. Kiku

nghĩ có thể ông cụ hiểu phần nào về cách kiểu lạ lùng của Seizo và Takeo,
nhưng có hỏi hẳn chỉ có nước miếng như kẹo nhão trả lời thôi. Nghĩ thế
Kiku lập tức bỏ ngay ý định ấy.

Kiku nhờ em là Toshiko thường xuyên đến nhà chị giúp việc, hôm đó cô

cũng có mặt, mang cơm cho ba người.

Toshiko ngạc nhiên nhìn ba người ăn ngấu nghiến ngon lành cơm với

canh cá hogo. Phải rồi, gần năm ngày bỏ trốn trước khi tới Vũng họ đâu có
ăn gì uống gì.

“Chúng tôi đói lắm,” trong ba người, người trẻ nhất xưng tên là Cao

nói. “Rất ngon, cảm ơn.”

Ngày hôm sau, khi Toshiko mang bữa sáng đến cho họ, cô cháu gái

Hatsue đi cùng. Một lát sau khi ăn xong, cậu Cao đứng dậy đi ra khỏi
chuồng. Hatsue không biết nghĩ gì vội lon ton đi theo. Phía sau nhà có cái
lỗ ỉa. Vì Hatsue đứng đó nhìn nên cậu đành đứng đơ trước cái lỗ.

Khi không chịu được nữa, cậu Cao nói:

“Xin lỗi tôi muốn ỉa...”

“Cháu muốn xem,” mắt Hatsue sáng lên.

Thấy hai người mãi không trở lại, Toshiko chạy đến thấy thế ngạc nhiên

kéo tay Hatsue. “Ăn nói gì kỳ cục vậy Hatsue. Ra đây.”

“Con muốn xem cứt...”

Nghe đến đó cậu Cao nghẹn cả lời. Nỗi buồn thấu tim hiện rõ trên khuôn

mặt. Đôi môi tái nhợt đi như sáp. Toshiko hiểu. Không ngờ ảnh hưởng của
bài hát chế nhạo người Triều Tiên đã thấm đến cả đứa nhỏ này. Cô thấy
ngực khó thở. Toshiko xin lỗi cậu Cao ngay. “Xin lỗi, xin lỗi anh,” Toshiko

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.