TIẾNG HÁT NGƯỜI CÁ - Trang 92

Hidaka nổi cáu: “Mẽo-tsugu thôi giỡn ngay đi. Xác chết ở đâu, cái thằng
nghiện rượu này!”

Mẽo-tsugu Azamui như không nghe tiếng ông Hidaka, vẫn chăm chú sục

sạo. Lời của ông Hidaka không phải là thứ Mẽo-tsugu tìm nên cũng bị ném
bừa bãi như những món đồ đào ra từ trong bùn. Mẽo-tsugu Azamui cứ tiếp
tục ném.

Bố Shiotsuki lượm lên, săm soi nhìn.

“Sao vậy, Takeo?” Ông Hidaka lo lắng nhòm vào.

“Cái này...” bố bạn Shiotsuki đưa cho ông Hidaka xem. Hai cái vòng rỉ

sét như hoa chùm bao bị moi phần trong cánh hoa đã bị bứt, nối liền với cái
xích như dây leo khô nâu xỉn. Như cái đồng hồ mất mặt chữ số và cũng mất
kim chỉ thời gian, ôm tròn cả hư vô. Quá khứ đắp đầy sự hư vô của hai thứ
đó thì không thấy đâu nữa. Chẳng thấy gì trong vòng đó ngoài vịnh đen
rung rinh bởi gió.

Cái còng! Thật không ngờ, bố bạn Shiotsuki thở mạnh. Hơi thở buột ra

từ thân thể to lớn ấy kêu thành tiếng như ống thổi, cái má vốn màu nâu sạm
nắng của bố bạn Shiotsuki như sắt bỏng hứng gió càng đỏ đậm hơn.

“Tại tụi bay đồ ngu cứ đổ bùn chồng chất lên nên chẳng thấy xác chết

đâu nữa rồi,” Mẽo-tsugu Azamui réo lên về hướng gió thổi từ vịnh.

“Lúc ấy tao cũng hiểu Takeo nghĩ gì,” ông Hidaka nói. “Thấy nó tội

nghiệp, dạo đó nó không còn uống rượu phá phách như xưa nữa.”

“Từ lúc Machiko bỏ đi nó có thay đổi một chút. Nhưng chỉ một chút

thôi. Thằng đó bây giờ rượu vào vẫn quật con cái mà,” ông Iwaya vuốt ve
Shiro, nói giọng buồn buồn.

“Ờ, con người không dễ thay đổi,” ông Someya tiếp lời. “Tao từ xưa giờ

chẳng cao lên tí nào. Vẫn nhỏ thó,” nói rồi ông nhếch nụ cười có hàm răng
đầy đủ.

Nhưng đáng tiếc không ai cười cả. Thậm chí, Shiro còn không thèm

quay nhìn ông Someya mà đứng dậy tập tễnh bỏ đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.