- Lan Hương ơi! Em không muốn thực tình yêu nhau sao? Sao em cứ mãi
lững lờ...
Phần nhiều là những ngón tay đặt lên miệng giữ lời nói của anh lại; hoặc bịt
lại bằng cặp môi hôn vô cùng tận; đôi khi anh ngoảnh đi để tránh thì Lan
Hương chúi đầu vào nách anh và cùng cười với anh. Nàng đủng đỉnh nói
một giọng đùa cợt :
- Lan Hương của anh là Lan Hương của anh.
Hoặc :
- Lan Hương là người yêu của anh...
Hoặc nữa :
- Em có biết anh là ai đâu, anh ở đâu đâu.
Nhất định Lan Hương chỉ nói có bằng ấy câu khi Tuấn nài hỏi.
Anh lựa lời căn vặn nữa thì nàng buồn rầu đáp :
- Có lẽ em không đáng cho anh thương em...
Tiêng thở dài của nàng khiến Tuấn vội dỗ dành vuốt ve để yên ủi. Tức khắc
Lan Hương lại cười, và nhí nhảnh như đứa trẻ tinh nghịch trong tay anh.
Tuấn ngủ đi giữa lúc thử tìm cách phân giải cái ý nghĩa sự giấu diếm của
nàng. Lúc đó Lan Hương đã ngủ yên từ lâu, bỏ dở một câu ước hẹn không
rõ rệt.
Tuấn không thể đoán được Lan Hương lẻn ra đi lúc nào.
Sự nhớ tiếc chân thành xui anh nghĩ đến sự đi tìm, nhưng anh lại bỏ ý đó
ngay: anh chắc lại sẽ mất công như mấy lần trước.
Tuấn nhìn bông Hoàng Lan trong lòng bàn tay và tưởng tới sự liên lạc với
tên người thiếu nữ. Không thể xua đuổi những ý nghĩ sẵn sàng đến trong
trường hợp đó. Tuấn nhìn ra ngoài phong cảnh ban ngày như cố ý để phản
đối lại. Những cảm tưởng ban đêm lúc gần người thiếu nữ vẫn còn vương
vấn trong trí anh.
Tuấn tắc lưỡi :
- Thì lại đợi xem!
Một lần nữa anh lại bất chợt thấy mình có cái hy vọng rằng Hoàng Lan
Hương biết anh đang nghĩ đến nàng trong lúc này. Anh nhìn bông hoa lòng
chứa chan âu yếm.