TIẾNG HÚ BAN ĐÊM - Trang 137

Nhưng nàng lại ngả người ra tiếp sau tiếng cười khẽ.
- Phải đấy, ta yêu nhau hơn, mình yêu Lan Hương nữa đi!
Nàng áp má đón giữ lấy bàn tay ve vuốt của anh.
Tóc nàng xõa lượn dưới khuôn mặt bừng say...
Và biết bao đắm đuối mê cuồng trong hai vòng tay mềm của nàng quấn
quýt!
* * * * *
Tuấn nhất định cố thức. Đêm tĩnh mịch trùm vây lấy căn phòng mờ sáng
trong một màu hồng. Lan Hương khép cánh hoa dịu thơm bên mình anh.
Thần trí Tuấn dật dờ trong các tiêng canh khua, chập chờn vương theo một
ý bâng khuâng... và bỗng như choàng tỉnh dậy.
Anh không trỗi, tin rằng mình không hề ngủ. Có chăng chỉ là chợp mắt một
giây lát ngắn thôi. Nhưng Lan Hương nằm đâu? Anh chực vùng dậy lòng
sẵn đón các điều buồn bực, thì nhận thấy có người thấp thoáng trong nhà, ở
ngăn kê bàn làm việc của anh.
Nàng.
Anh gọi :
- Lan Hương!
Người thiếu nữ không giật mình, “dạ” một tiếng rất ngoan. Nàng đã chỉnh
tề ăn mặc như lúc mới vào, lững thững bước lại gần Tuấn. Lần thứ nhất anh
chú ý đến bước đi quá chừng êm nhẹ của Lan Hương. Nàng đi như không
hề đặt chân xuống mặt đất. Anh chợt hỏi :
- Kìa, đôi giày của em đâu rồi?
Nàng đặt tay giữ ống quần và hé bàn chân không ra, vừa thong thả cười nói
:
- Em... đang tìm giấy gói để lại đôi hài này cho anh.
Rồi nàng đưa cái tay giấu sau lưng ra. Tuấn cầm lấy đôi hài ngẫm nghĩ một
lát.
Nàng ngồi xuống mép giường kéo tay Tuấn đặt vào lòng với đôi hài và dò ý
tứ trong mắt anh. Rồi chậm rãi, nàng hỏi Tuấn :
- Đôi hài này còn ghi những bước sau cùng của em khi tới đây với anh...
Nàng vội nói thêm :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.