TIẾNG HÚ BAN ĐÊM - Trang 47

miệng há, con ngươi long, người co rúm lại, tất cả thân hình cô ta thành
một dáng khiếp sợ dữ dội mà im lìm. Cô ta muốn gào thét mà đã như tuyệt
hắn mất hơi. Rồi mãi sau, mới run run khắp mình, vừa run vừa lê dần, cố
lùi xa lại đằng sau. Thằng khách bất thình lình vồ sấn ngay lấy hai tay cô
ta, nhoẻn miệng cười như người nhăn, cười lên những tiếng đắc ý ngạo
nghễ mà nghe thực quái lạ. Thoắt một cái, nó ngừng bặt, hai mắt mở như
điên khùng, nó nghiến răng lại vừa rít vừa trỏ tay lên bệ thờ, gầm ghè nói
một thôi một hồi những câu tôi không hiểu gì, chỉ đoán già là những lời nạt
nộ tức tối. Người con gái cố vùng được, ríu chân mà chạy. Thằng khách chỉ
nhảy một bước nắm được vai cô ta lại, rồi xô cho ngã lăn trên phiến đá, dúi
vào chân bệ, Những tiếng đe dọa chửi mắng lại tuôn ra không ngừng.
Người con gái giấu mặt khóc, cố nói to trong những tiếng nức nở. Tất nhiên
tôi không hiểu gì hết. Cứ thấy câu nói nhắc đi nhắc lại những tiếng như:
“Ngộ, ngộ... ngộ dẩu cái gì. Chồi cô”. Giọng nói như van vỉ, như phân trần.
Thằng khách thấy thế, lớn môi lên cười trông đến là khả ố. Nó quắc hai mắt
sáng như hai điểm lửa lạnh rồi chõ cái mặt đầy những hằn học sát vào tận
mặt cô ta. Người con gái quay cổ đi. Nó liền nắm ngay lấy mớ tóc xõa, vặn
cho đầu cô ngẩng lên mà khạc nhổ ra một mẻ những lời cục cằn nữa. Người
con gái chỉ biết khóc, hai bàn tay nắm lấy nhau, run bật lên. Nó trỏ ngón
tay đâm vào tận trán cô ta, rồi sấn sổ đến định lột áo người con gái. Cô ta
hết sức chống cự, úp sấp người xuống để giấu ngực. Thằng khách phải
giằng co mãi, sốt ruột, xoắn ngay lấy tóc lôi cô ta đến chân bản gỗ dày. Nó
xách cô ta kéo dậy như xách một con mèo, đẩy cho đứng dựa vào bản gỗ,
lấy dây thừng trói mỗi cổ tay vào một vòng xích lủng lẳng rủ xuống. Hai
tay cứ thế giơ mãi lên phía trần hầm. Hai chân cô ta giãy đạp vung lên, nó
ghì xuống, buộc vào hai cái vòng sắt phía dưới. Trói xong cả bốn chân tay,
nó hục hặc vừa mắng chửi vừa giằng rứt hết mấy lần áo trên thân người con
gái. Vải lụa tơi tả thành trăm mảnh theo hai bàn tay vũ phu. Cô ta không
thể vùng vẫy ngăn cản được, cứ thảm thiết mà gào khóc. Nó mặc kệ. Lột
hết áo, thằng khách lại xé đến quần.
Tôi đứng trong xó tối, bấy giờ vừa lo sợ vừa kinh dị, lại vừa tức giận, chưa
biết thằng khách còn hạ những thủ đoạn đê mạt độc địa tới bực nào. Chân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.