TIẾNG HÚ BAN ĐÊM - Trang 48

tay tôi như bị tê liệt đi, thần trí không được yên vững. Tuy sẵn cung tên đó
mà tôi không dám dùng; không những khó lựa chiều vì hàng cột án ngữ, tay
cung của tôi bấy giờ lại không được thực mấy, tôi sợ rằng bắn ra rất dễ sai,
không khéo nhằm thằng khách mà lại trúng vào cái thân thể lõa lồ kia mất.
Tôi lại tính đến cái nguy khác nữa, thằng khách mà biết tôi ở đó tất không
để cho tính mệnh tôi vẹn toàn. Dưới cái hầm bí hiểm của nó đây, nó khác
nào một bạo thần vô địch. Mỗi lúc xem thái độ nó, nhìn cử chỉ nó, tôi một
nhận thêm nó có một sức lợi hại chẳng phải vừa. Trông người con gái thảm
hại quá! Vừa khiếp hãi, vừa thẹn thùng, kêu gào cũng vô ích, van vỉ chỉ
chuốc lấy sỉ nhục thêm: cô ta tỏ ra một vẻ tuyệt vọng bi đát đến cùng cực.
Hãm trong cái cảnh ác hại ghê gớm này, cô ta chắc hẳn không còn một ai
biết đến, không thể có một sự tình cờ nào đến cứu được mình.
Bó đuốc tắt hẳn rồi. Bốn ngọn nến hoe quầng như rung rinh hoài. Thằng
khách ngạo nghễ nhìn từ đầu đến chân người con gái, cười gằn lên mấy
tiếng thô bỉ. Nhân đó tôi ngờ rằng đây là một chuyện cưỡng dâm, một
chuyện hãm hiếp ô uế cũng không biết chừng. Có lẽ, ở nơi khác, thằng
khách đã bị xấu hổ, đã bị người con gái khinh bỉ, cự tuyệt, nên nó lập mưu
bắt cô ta xuống đây để tha hồ mà lăng nhục. Mấy phen tôi giương cung
toan bắn, nhưng sau cùng lại thôi. Tâm thần tôi không định. Thằng khách
lại không ở ngoài cái đường xuyên nguy hiểm cho người con gái. Phát tên
buông ra, rất có thể giết chết người tôi muốn cứu vả lại, như tôi đã nói, chỉ
sớm gây họa cho chính mình tôi.
Tôi hồi hộp mà cứ phân vân mãi. Cái ý nghĩ cứu người con gái liền theo
với cái ý nghĩ liều chết? Liệu cứu có nổi không? Hay đành cứ đứng yên mà
coi cái hành vi khốn mạt của con vật bỉ ổi đó? Tôi thở thấy bức nặng. Cái
không khí bấy giờ sao mà kỳ lạ, y như ám ảnh mình, làm mê loạn trí minh
mẫn của mình, thằng khách lại cười. Tiếng cười hề hề, nghe mà thêm lợm
tởm cả mình lên. Nó đã áp đến gần người con gái Tàu. Người con gái đã ríu
cả lưỡi vào, nói khóc không ra tiếng nữa. Tôi bất giác nhắm mắt lại quay
mặt đi, như không nỡ nhìn một cảnh nhễ nhại rác rưởi, cả tấm lòng bất bình
chợt thấy hổ thẹn quá đỗi thấy mình vô lý, thấy mình hèn nhát không đáng
làm người con trai! Chẳng biết mình giận mình hay giận nó hơn, nhưng sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.