TIẾNG HÚ BAN ĐÊM - Trang 59

khinh bỉ vào trong một câu rẽ rọt ghê gớm như một lời tuyên án, một lời
nguyền. Tôi nhìn thẳng vào mặt nó mà nói: “Đồ phi nhân, chúng tao chết đi
vong hồn sẽ báo oán sẽ theo đuổi mày không biết đến mấy mươi đời”.
Thằng khách dừng tay lại nhìn tôi sừng sộ một lúc, rồi mặt đang trang
nghiêm, nó bỗng nhăn tít lên mà cười. Nó vừa đưa đẩy gật gù cái đầu vừa
cúi xuống gần mặt tôi, sì sồ nói như bảo cho tôi biết rằng: “Mày cứ đợi đó,
ta cho mày biết một lối chết thực là hay hay”.
Nó đi lấy nến đốt nối vào bốn cây cháy gần hết, rồi nhăn nhở đi nhổ một
con dao trên phiến gỗ, đưa qua mắt cho tôi xem. Nó nói gì tôi không hiểu
nhưng vỡ nghĩa ngay, vì con dao kia nó đem chồng đằng chuôi xuống đất,
mũi dao trổ thẳng lên chính đầu tôi. Tôi đoán lát nữa, dao cắm đã vững
chặt, nó sẽ cắt đứt cái phần dây vẫn giữ tôi lửng lơ dưới trần hầm; tôi sẽ rơi
tuột xuống, đầu tôi sẽ đâm xuống lưỡi dao, hay nói đúng hơn, lưỡi dao sẽ
cắm ngập vào đầu tôi.
Nhưng nào nó đã cho tôi hưởng cái chết nhanh chóng ấy! Như thế chẳng
khác nào thí ngay cho tôi một nhát rảnh đời sao? Cái phần dây rút tôi lên
móc sắt trần hầm, vẫn buộc một quãng ở cái vòng sắt đầu phiến đá lớn:
thằng khách quay mình tôi lại để tôi dễ nhìn thấy nó cởi nút buộc ra. Cởi
xong, hai tay nó nắm chắc lại, rồi thả dần ra cho đầu tôi hạ xuống đất.
Nghĩa là nó muốn làm một ác thần cầm giữ cái giờ tận số của tôi. Nó thả
xuống, chỉ cho mũi dao chạm vào da tóc, là lại kéo người tôi lên ngay. Kéo
hết mực lại thả xuống. Cứ thế tái tam tái tứ, lần nào tôi cũng tưởng là lần
quyết liệt cuối cùng! Có lúc buông từ từ, để tôi thấy cái ghê buốt xuyên từ
óc vào suốt sống lưng; rồi thoắt lúc lại buông mau. Tay nó điều khiển một
cách khôn khéo rất tinh ma, vừa kéo tôi lên cao, bỗng nó để buột dây, đầu
tôi vừa chấm mũi dao thì nó giữ lại kịp. Nó cười khoái trá lắm, trong lúc ấy
thì tôi toát mồ hôi lạnh. Lối giả vờ quái gở ấy nhắc lại luôn mấy lần. Ví
phỏng tôi giàu có mà nó dùng cách ấy để khảo của thì có dễ tôi đến phải
xưng. Nhưng đòi lấy một lời năn nỉ bấy giờ thì có phương khủng khiếp hơn
cũng vô ích. Tôi không dám nói là mình không sợ chết, nhất là cái chết
theo kiểu độc địa kia. Lòng tôi lúc ấy chua xót vô cùng, tâm trí cũng dị kỳ
lắm. Vẫn mong cho nó giết đấy, lúc tưởng phải chết lại mong nó khoan tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.