TIẾNG HÚ BAN ĐÊM - Trang 61

một con vật sắp bị đem làm thịt. Người tôi lủng lẳng sát đất, ngực ưỡn mũi
dao sắc, búi tóc sổ rủ xuống hai bên thái dương.
Thằng khách lại rút tôi lên, rút lên giữa chừng cái khoảng từ trên hầm với
mặt đất. Giữ như thế làm mực nhất định, nó bắt người tôi bị kéo lên hạ
xuống mấy lượt nữa. Chỗ mỏ sắt dây thừng cọ đi cọ lại từ trước lúc đó đã
nhẵn bóng, tay kéo đã thêm dễ mà tiếng dây siết đã êm hơn. Chán rồi nó
mới đem buộc kỹ lưỡng đầu nải gạo với tảng đá lúc nãy vào với nhau, lại
buộc phần dây thừng buông kéo tôi vừa rồi vào hai thứ ấy. Buộc xong, nó
còn thử xem nải gạo với tảng đá có đủ nặng cho người tôi khỏi lôi bỗng lên
được không. Thử đã vừa ý - sức nặng của tôi với hai vật kia vẫn thăng
bằng, thằng khách liền buông tay ra. Người tôi lúc ấy lửng lơ, không rơi lên
được lưỡi dao dưới đất. Thằng khách bèn lấy con dao khác, chọc một lỗ, ở
đáy nải cho gạo chảy ra dần. Bấy giờ tôi mới hiểu cái độc kế của nó.
Nó khoanh tay ngắm cái công trình cơ xảo độc dữ của nó, vẻ đắc chí hớn
hở trên mặt. Tôi lấy làm ảo não mà hiểu rằng lần này thế là hết, lần này thi
cái phép tuyệt diệu của nó sẽ đưa thẳng tôi đến cái chết sau cùng. Nó đang
ngồi chăm chú dò xem thần sắc của tôi, sực nhìn lên thấy người con gái nức
nở. Nó đùng đùng nổi giận, vớ roi nhảy lên vừa quát tháo vừa thẳng cánh
vụt. Người con gái lại gào khóc. Nó càng hăng đánh. Tiếng roi bay vun vút
như quật đen đét vào trong những tiếng kêu thảm thê. Tôi nghe chừng
người con gái đã nhược sức lắm. Trận đòn vẫn dư, mà tiếng khóc như yếu
đi, nghe càng chua xót, càng não lòng thêm nhất là vì tôi biết cái số mệnh
của tôi cũng không được bao lâu nữa.
Dòng gạo trắng bên cạnh tôi vẫn không ngừng chảy. Cái dây treo tôi bắt
đầu cựa ở chỗ móc sắt, các thớ da thịt thân thể tôi gai sởn cả lên. Huyết
mạch chuyển qua từng đợi sóng bàng hoàng. Người tôi chốc chốc lại tưởng
tụt mau xuống một cái.
Nải gạo đã vơi đi chừng ba bốn đấu, hạt gạo rơi bắn tản mạn trên mặt đất
đã thấy dần dần thành có chỏm, mà mỗi khắc một cao dần. Thằng khách
chợt để ý. Nó vội lấy chân vun hết gạo hất thật xa. Từ lúc ấy nó vẫn coi
chừng giữ cho cái khoảng đất xung quanh con dao bao giờ cũng quang
phẳng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.