TIẾNG HÚ BAN ĐÊM - Trang 77

Im lặng kỳ dị!
Vô tình, hai ba tiếng dế cất lên đâu đây rồi nín ngay lại, chìm đi mất, biến
hẳn, không để lại một vết thanh âm nào trong tâm tư. (Sự ấy qua đi như
một ý nghĩ chưa thành hình, và quá mau, khiến trí ta không kịp ghi nhớ).
Rồi tất cả lại vẫn im lặng, một bầu im lặng không hồn.
* * * * *
Không bảo nhau, mà chúng tôi cùng bước lại nơi ấy, hai bàn tay cùng đẩy
tấm phên nhẹ mở, và hai người cùng thản nhiên vào. Nhà rộng thênh, vách
trống trơn, ngọn đèn lặng sáng trong bên chiếc giường dài. Trên giường
một thiếu nữ nằm lịm.
Nàng mặc toàn trắng; màu trắng mềm, xanh phớt, nếp lụa mỏng, êm dịu,
buông xếp trên tấm thân nàng những nét yêu kiều.
Chúng tôi đứng yên, chờ đợi một điều không bao giờ đến. Vì thiếu nữ
không bao giờ cử động hình như đã nằm đó từ muôn nghìn năm xưa.
Bao nhiêu lần, một tư tưởng sắp hiện vào trí tôi, nhưng vội biến mất. Một
chút băn khoăn ở đâu vươn tới sự bình tĩnh của tâm hồn ngạc nhiên.
Tại sao anh Thanh lại nhìn tôi buồn rầu thế kia?
Anh thở một tiếng dài, rất não nùng; trong đó thầm vang lên những ý thúc
giục, những lời khuyên nhủ, những giọng van lơn.
Tôi thong thả gật đầu.
Thanh lặng cảm ơn tôi và đưa tay cho tôi cầm lấy.
Tôi dắt Thanh bước tới bên chiếc bình phong nét vẽ đơn sơ chỉ cho anh
trông thấy chiếc dương cầm đặt trên cái giá thấp. Mọi vật trong nhà ấy tôi
quen thuộc hết: biết được chỗ nào thì có vật gì. Bình hoa pha lê kia, tôi nhớ
ra vẫn để trên bàn mà lúc nào tôi không chú ý. Cái lư trầm khói lạnh vẫn lẻ
loi trên chiếc đôn gỗ ở góc phòng.
Tôi cầm một ống đích ở trước tầm tay, nâng lên ngang môi.
Bên ngoài, trong nhà trong lòng chúng tôi, vẫn im lặng.
* * * * *
Một câu âm nhạc chưa từng biết dặt dìu trong tâm hồn. Tôi thấy lả lướt qua
những chữ uyển chuyển của thanh âm. Lòng tôi reo động những tình cảm
chập chờn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.