TIẾNG HÚ BAN ĐÊM - Trang 78

Tôi không biết vì đâu, không biết tự bao giờ, một khúc thanh âm thoát lên,
uốn nắn trong bầu không khí thẫn thờ, nhịp theo những ngón tay nhấn trên
cung bậc.
Tiếng dương cầm cũng nảy lên, như những tinh hoa của ánh sáng du
dương.
Và tiếng địch, tiếng dương cầm vấn vít đê mê, tản mạn đầy căn phòng dần
dần đầm ấm.
Tôi thấy rùng rợn êm ái tràn xuống khắp người. Nỗi cảm xúc dâng lên tràn
trề. Vì dưới ánh đèn mờ, một giọt lệ ở khóe mắt Thanh đang lấp lánh.
* * * * *
Cảnh như đổi khác từ lúc nào.
Màu tường đất biến ra màu gấm vàng cũ. Bình hoa lồng ánh ngọc lư hương
tỏa khói huyền trong ánh sáng dịu xanh.
Trên giường, người thiếu nữ cựa mình, nét mặt đăm đăm nở tươi. Nàng
thong thả ngồi lên, lặng nhìn về phía chúng tôi, mỉm một nụ cười buồn, đưa
hai bàn tay trắng mềm sửa gọn lại ánh tóc đen buông hỗn độn.
Nàng khoan thai đặt chân dưới đất, nhẹ nhàng đứng dậy, và uyển chuyển đi
về phía chúng tôi.
Nàng đi rất dẻo, rất đều, đặt từng bước lên từng nhịp đàn và uốn mình theo
điệu lả lơi của tiếng địch.
* * * * *
Bên ngoài, mây kéo đầy trời, cả vũ trụ kinh hoàng chuyển gió khắp nơi.
Mưa vẫn ào ào đổ thác.
Nàng vẫn lặng lẽ bước. Điệu nhạc gay gắt giục giã. Nhưng nàng vẫn còn
xa... Không! Nàng vẫn xa hoài, vẫn tiến mà vẫn không tiến tới gần: miệng
cười, đôi mắt ân ái nhìn chúng tôi, dịu dàng âm thầm, nồng nàn và quyến
rũ.
Tôi đưa tay ra đón lấy nàng, chiếc địch rơi gẫy tan dưới chân, nhưng khúc
đê mê vẫn không dứt.
Tôi đứng dậy, định đón lấy nàng, nhưng Thanh một tay vẫn đánh dương
cầm một tay với giữ tôi lại, nhất định không cho bước.
* * * * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.