TIẾNG HÚ BAN ĐÊM - Trang 82

nhẹ nhàng và chân thực. Anh chân thực trả lời :
- Không cô ạ. Tôi lên đây chẳng biết ai cả, ở một mình cũng chán, chỉ ước
được một người bạn gái ở chung cho vui.
- Người bạn gái à? Người ấy không biết là ai, thầy giáo nhỉ?
Tâm cười và lặng im.
Cô Thổ đã sang bờ bên này và đi đến bên cái cối gạo. Tâm thấy trong
“dậu” có thóc thì hỏi :
- Cô đem thóc đến cho vào cối phải không?
- Vâng. Em đem thóc cho vào cối đấy. Em đổi chỗ thóc này lấy chỗ kia
đem về. Chắc ông không biết em. Em là chị của Minh, học trò ông ấy mà!
- Thế ra cô là cô Thơ phải không?
- Vâng, em là cô Thơ nhưng sao ông giáo biết?
- Tôi hỏi chuyện Minh nên biết. Trước cô có đi học, sao bây giờ lại thôi?
Thơ cười nụ:
- Vì em lớn rồi. Em thôi học từ năm ngoái, trước khi ông giáo đổi về đây
cơ. Lớn rồi, đi học em thẹn quá.
- Nhưng sao lại thẹn?
- Là vì em thẹn.
Câu chuyện cứ dớ dẩn như thế, nhưng cũng làm Tâm ngây ngất lòng. Anh
thấy cô Thổ cười nói tự nhiên, và vì thế vẻ đẹp cô lại trong sáng thêm, nên
không e ngượng như lúc mới gặp. Anh say sưa khen
- Cô Thơ! Cô đẹp quá!
Thơ không đáp, cúi xuống dựng cần cối lên đổi mẻ thóc; một lát sau cô
đứng lên.
Cô nhìn Tâm và hỏi :
- Ông vừa nói ông muốn có bạn gái cùng ở với ông à? Thế mà em cứ tưởng
ông chỉ muốn ở một mình thôi.
- Sao cô lại tưởng thế, cô Thơ?
- Vì em chẳng thấy ông vào làng chơi bao giờ, cũng chả thấy ông cười nói
mấy khi. Em vẫn biết ông là thầy giáo của Minh, em cũng trông thấy ông
luôn, nhưng em thấy ông trang nghiêm quá. Em đến ở với ông nhé, có được
không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.