TIẾNG HÚ BAN ĐÊM - Trang 96

Thế Lữ

Tiếng Hú Ban Đêm

Trại Bồ Tùng Linh (II)

iết tới đó, Tuấn ngừng lại, ngón tay cầm bút cứng ra vì
mỏi: anh đã viết thẳng một mạch cả câu chuyện lạ lùng lên
hơn tám trang lớn lúc đó dùng thay cho giấy viết thư.
Việc xảy ra ở Trại Bồ này cùng với bao nhiêu cảm tưởng
chi ly mà thói quen phân tích của nhà văn khiến anh ghi
nhớ được, Tuấn đem thuật lại tường tận với một người bạn

ở xa. Anh muốn cho bạn biết chuyện để hỏi ý kiến, để xem một người khác
sẽ nghĩ và sẽ đoán về việc ấy ra thế nào, và cũng để qua thì giờ. Đêm nay,
anh cũng lại thức. Anh không đọc sách hay viết tiểu thuyết như mọi tối, vì
anh có ý đợi. Anh chắc hẳn sự kỳ dị sẽ “nhắc lại”, cũng như đã nhắc lại
ngay đêm sau.
Cái bóng đàn bà thoáng hiện ra lần đầu, lại hiện ra lần thứ hai, trong đêm
vừa qua, cùng một trường hợp giống nhau nghĩa là lúc anh đang làm việc
mải miết. Thốt nhiên một cảm tưởng là lạ ám đến, anh trờn trợn như mình
có người chú ý ngẩng đầu lên: trong khung cửa sổ, một người rất đẹp đang
nhìn anh, lăng lặng, và miệng như mỉm cười. Tuấn chưa hết kinh ngạc thì
người ấy đã lui ngay, nhẹ nhàng như lẩn biến vào bóng tối. Tuấn cầm đèn
ra soi khắp hiên, tìm quanh nhà sục sạo khắp trại, nhưng đều vô ích: không
có một dấu vết nào khác lạ. Người đàn bà đẹp như đã tan vào trong đêm.
Nhưng Tuấn không thể tin đó là một hình ảnh hư ảo được. Tuy hình ảnh chỉ
hiện ra trong thoáng mắt, Tuấn cũng còn nhớ rất rõ khuôn mặt tuyệt mỹ với
nước da rất trắng và từng nét môi, từng vòng mi, từng vành tai nhỏ và nhất
là cặp mắt nhìn đen láy, long lanh sáng và yên lặng một vẻ dị thường.
Không! Không thể là một ảo tưởng được. Một hình ảnh thấy trong lúc kích
thích của trí não, hoặc lúc hốt hoảng của tâm thần, tất không có những nét
hiện thực và nổi rõ đến thế. Cái ý tưởng rằng đó là một người sống sẽ chiều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.