TIẾNG HÚ BAN ĐÊM - Trang 94

nhau của cảnh tưởng tượng với cảnh bên ngoài, khi đó thì nhân vật tạo tác
thường như hoạt động trong lúc thực hiện.
Cái thói quen làm việc ban đêm để tránh sự náo động ban ngày khi còn ở
thành phố khiến cho những lúc viết của tôi thường lẩn xa vào những giờ
khuya. Và ban đêm ở đây có một sự yên lặng lạ thường, đầy những tiếng
rộng lớn của gió cây rì rào và tiếng giun dế dưới chân hoa cỏ.
Một tối về thượng tuần trăng, tôi mải ngồi ngắm cảnh ở ngoài hiên cho đến
lúc trăng lặn đã lâu và trời đã trở lại tối đặc. Hàng liễu trước nhà là hình
ảnh đẹp mắt và đáng yêu nhất trong cả buổi. Đến lúc trăng khuất hẳn,
những nét mảnh dẻ, mềm mại vẫn như còn in trên những vầng đen nặng,
vẫn như còn nhuộm rất huyền ảo một ánh sáng mà trí tưởng vẫn thấy còn
sót lại riêng trên những mình óng mượt của lá tơ... Những hình ảnh tưởng
tượng nhè nhẹ cử động theo hơi gió đùa qua, phơ phất, lả lướt, chập chờn...
Những cảm giác rất mong manh cũng phảng phất qua, gợn trong tâm hồn,
gợn trên da thịt... Tôi được hưởng một thú say sưa hiếm có và chóng biến
nhưng vẫn để cho tình cảm còn rung mãi một điệu rất êm nhẹ và ngọt ngào.
Khi tôi chợt nhớ đến đoạn văn sẽ viết tiếp trên bàn, tôi trở vào, ngồi ở cái
bàn áp cửa sổ rồi cầm bút lên, nhưng trong trí vẫn còn những nét liễu se sẽ
động, xiêu xiêu như theo một chiều nghĩ ngợi. Hình ảnh ấy gợi ra những tà
áo mỏng manh và những dáng điệu biến hiện trong mờ ảo... Tâm hồn có
một ý bâng khuâng, lưỡng lự, hình như sắp định một điều chưa rõ rệt, chơi
vơi một chút rồi lại buông xuôi vào một cõi bất định, không biết đâu là bến
bờ. Cứ thế, tôi ngồi trên bàn viết, đầu ngả dựa trên một tay chống đỡ, chiếc
đèn cây chụp hắt ánh sáng xuống vòng quanh. Tiếng giun dế dóng dả run
lên khi tai lắng nghe và dần dần chìm đi, lùi xa vào trong lãng quên để rồi
lại giục giã thêm và nài gọi sự chú ý. Tiếng gió hình như vẫn reo hoài và
vừa mới ngừng lại. Một luồng nhẹ mát thoáng ùa qua cửa sổ như đem gửi
vào một phần đêm bên ngoài.
Tại sao tôi lại rờn rợn người lên? Tôi biết tâm trí vẫn nghĩ bình thường -
đang cố nhận lấy từng chút chi ly đổi thay của cảm xúc. Mắt tôi lúc đó
đang nhìn hàng chữ cuối cùng trên tờ giấy viết dở chừng.
Không, không có gì khác thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.