TIẾNG HÚ BAN ĐÊM - Trang 99

chân ghê rợn: lúc trở vào, anh ngồi trước bàn viết và không còn tâm nào để
lại bước ra ngoài đêm. Anh nói nhỏ bằng tiếng Pháp :
- Thế mà một người con gái dám ở đâu đến đây!
Tuấn toan nghĩ thêm :
- ... Nếu thực là người.
Nhưng anh vội bật cười thành tiếng và nghĩ chuyện khác.
Anh giở sách ra đọc, ngắt quãng từng đoạn để nghe gió chạy ồ ạt từng trận,
và chú ý luôn đến các tiếng giun dế ở xa và ở quanh thềm.
Lúc Tuấn nghĩ đến sự viết thư cho Bình, thì anh mừng rỡ như tìm thấy một
việc rất ích lợi. Anh tự nhủ: “Không thể quên được thì gì bằng nói ngay
đến. Xem Bình hắn đoán việc này thế nào nào?”. Tuấn không nghĩ sắp câu,
cầm bút lên là những chữ tiếp theo nhau hiện lên mặt giấy.
Tuấn thấy ham viết cũng như lúc khác viết văn.
Việc mới xảy ra còn rõ từng nét trong trí nhớ, thêm linh hoạt vì sức chiêu
gợi: Tuấn thấy sống lại từng phút, từng đoạn cảm xúc trong những hồi đã
qua. Sự “có mặt” của người giai nhân bí mật bớt vẻ tỵ hiềm vì sự tô điểm
của văn chương. Anh nghĩ thầm: “Giá lúc này ta nhắc đến là nàng hiện ra
nhỉ!”. Và mấy lần toan nói to ý nghĩ ấy lên.
Tuấn đọc lại những hàng cuối cùng. Tay đã hết mỏi, anh cầm bút để viết
tiếp bức thư.
Anh đoán lúc đó đã khuya lắm và nghĩ thầm: “Hôm qua với hôm kia mười
hai rưỡi thì mình thấy...”
Rồi lại đặt bút xuống.
Mười hai rưỡi là khoảng thời gian người đẹp vẫn hiện đến. Anh chắc lúc ấy
sớm ra cũng đã hơn một giờ. Nhìn lên, cửe sổ là cái khuôn đen ngòm dẫn
vào một chút gió rất chậm và rất yếu. Tiếng đêm ran trong vừng tối vẫn
giống như bao nhiêu đêm... Trước khi lại viết tiếp, Tuấn lấy đồng hồ coi và
biết mình đoán lầm: mới mười hai giờ hai mươi.
- Quái, thế mà mình tưởng khuya lắm rồi!
Và tự dưng Tuấn như thấy hồi hộp.
Anh cầm bút chấm mực, cho là do thói quen bắt ở hai lần kinh ngạc trước
và tự an ủi bằng một câu cứng cỏi vẫn quen nghĩ :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.