TIẾNG KÈN - Trang 30

xưa. Ba của Bé còn đó, hùng dũng, khỏe mạnh trong quân phục với những
bông mai sáng rỡ trên cổ áo. Má hay dẫn Bé ra đón Ba ở ngoài ngõ. Tóc
Má buông dài, nụ cười Má hồn nhiên. Đôi môi Má tươi tắn như hoa dào.
Ngày xưa. Ngày tháng êm đềm đó ra đi không còn trở lại. Bây giờ thì trước
mặt Bé không còn là hình ảnh chan hòa hạnh phúc ấy nữa. Bé cố gắng để
không nhìn người đàn bà xa lạ trước mắt. Mái tóc quăn. Khuôn mặt bì bì
với nước da tái xám. Chiếc áo sơ mi mầu xanh nõn chuối quen thuộc với
chiếc quần thâm cộc cũn cỡn. Và tiếng nói đanh gọn, chát chúa như xuyên
xóc vào tai những lời lẽ đã tới mức thấp kém tột cùng của ngôn từ.

Nhưng cơn chịu trận nào của Bé dù có kéo dài bao lâu thì rồi cũng qua

đi. Bé không còn cảm giác nữa. Tủi nhục, đau thương đã quá nhiều khiến
Bé đã trở thành chai lì. Bé không còn nghĩ gì khác hơn là đôi chân to nhỏ
chênh lệch của Ba, khuôn mặt đăm chiêu với ánh mắt đục lờ của Má, ticng
khóc của thằng Huy đòi ăn những sợi mì hiếm hoi đun lõng nhõng trong
chiếc niêu sứt mẻ.

Một buổi sáng nữa lại bắt đầu. Loa truyền thanh lại nói cái gì đó về vấn

đề nếp sống văn hóa mới. Riêng Bé thì Bé không lo âu gì hơn là làm sao có
mì cho bữa trưa nay. Không biết Má đã đi đâu từ lúc bà húng hắng ho bước
ra ngoài phố. Bé vội vã quay vào lấy một sấp sổ cung cấp chất đốt rồi chạy
đi xếp hàng. Mặt trời vừa lên cao. Người bu lại đen nghẹt trước cửa hàng.
Lúc Bé cố gắng len lỏi thân hình còm cõi của mình vào giữa đám đông hỗn
độn dó, chợt Bé lại thoáng thấy một tà áo trắng đi vụt qua. Tim của Bé như
thắt lại. Hình ảnh cô giáo Châu trong giấc mơ hôm trước lại ùa về. Bé gọi
tên cô trong thảng thốt. Dù giờ này Bé không biết cô đã ở góc biển chân
trời nào, nhưng chỉ một tà áo trắng sáng lên trong nắng đầu tiên của buổi
mai tươi đẹp cũng đủ làm cho Bé sống lại tất cả những ngày xưa êm ấm. Bé
cứ nghển cổ dõi theo mãi cặp mắt đục lờ của mình xuống tận cuối phố. Và
trong tim Bé thổn thức những âm thanh nức nở không bao giờ nguôi. Cô
giáo Châu. Cô Châu của Bé. Hình ảnh của cô đã lại đến với Bé giữa buổi
mai đầy nắng đẹp này, nhưng kìa, làm sao mặt Bé đã chan hòa nước mắt...

Songkhla, tháng 12 năm 1979

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.