TIẾNG KÈN - Trang 66

đổi mới, nhưng để sống trọn vẹn tất cả bầu không khí của ngày xuân. Nay
thì tất cả những điều đó đã trôi qua như một giấc mơ. Mùa Xuân không
còn. Những ngày đi chợ hoa, đi lễ chùa, xin thẻ, xem bói đã nằm im trong
tiềm thức, chỉ xao động một lần mỗi năm Xuân về. Rồi đến cả Hồng cũng
đã ra đi. Ý nghĩ Hồng không còn ở đây nữa thốt nhiên làm Thanh bàng
hoàng. Nàng thấy rõ mình đã bị tước đoạt dần dần những tình cảm quý báu
của dĩ vãng. Rồi một mai, Thanh sẽ còn gì ngoài một tâm hồn chai lì và
một tấm thân cằn cỗi. Thanh muốn bật khóc. Ngay lúc đó trong bầu không
khí yên lặng có nắng le lói chiếu qua khuôn cửa chỗ Thanh ngồi, tiếng loa
phóng thanh chợt vang lên thông cáo của ban Giám Hiệu. Nhu yếu phẩm
của giáo viên đã về. Yêu cầu các đồng chí tổ trưởng chuyên môn cắt cử
giáo viên trong tổ mình xuống kho tiếp liệu nhận hàng và phân phối...

Tiếng loa xoáy vào từng dẫy hành lang, phản chiếu âm rồn rập qua

những bức tường loang lổ và ùa vào lớp học với những âm thanh chói lọi.
Thanh thấy mình như đang bị những ngọn roi da quất dữ dội lên tâm hồn
xót xa của mình...

Portland, tháng 12-1980

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.