TIẾNG NÓI GIỮA ĐÊM KHUYA - Trang 20

BA

BẮt ĐẦU MỘT TAI NẠN NHỎ

Mady kéo dây chuông. Bà vợ người gác dan vừa mở cổng vừa cằn nhằn,

làm như thể đó không phải là nhiệm vụ của bà ta. Cánh cửa sắt đã gỉ sét
nghiến ken két trên bánh xe lăn.

- Vô tham quan à ? - Bà ta vừa hỏi vừa lôi ra một tập vé có cùi.
Và liếc vô phía Kafi:
- Mấy cô cậu chịu khó cột chó ngoài cửa, được không ?
Mười giờ 15 phút. Hình như bọn tôi là những người khách đầu tiên. Bọn

tôi băng qua vườn. Lối đi ngày xưa được trải sỏi, nhưng giờ đây sỏi đã lún
sâu trong đất và cỏ mọc tha hồ. Rõ ràng một người thôi thì không đủ chăm
sóc khu vườn rộng lớn này.

Đứng gần mới thấy tòa lâu đài thiệt là đồ sộ và rạn nứt nhiều hơn là ta

tưởng. Tiếc quá ! Nếu được tu sửa lại, nó có thể sánh ngang hàng với không
ít lâu đài cổ xưa thế kỷ 16.

Một bậc thềm có 4 hoặc 5 nấc dẫn đến một cánh cửa lớn, ở đó có treo

một cái chuông. Một cô gái còn trẻ mở cửa cho bọn tôi, có lẽ đó là người
giúp việc. Cô ta nắm tay một thằng nhóc khoảng 5 hoặc 6 tuổi. Thằng nhỏ
vừa thấy Kafi đã la lên:

- Chị Jacqueline ! Coi con Tô Tô bự kìa...
- Michel, đừng tới gần ! Đừng tới gần ! - Cô gái giữ thằng nhỏ lại. - Coi

chừng nó là chó dữ đó.

- Không. - Mady nói ngay. - Nó không dữ, nhứt là đối với con nít.
Thằng nhỏ thận trọng bước tới gần Kafi, rồi thấy con chó vẫy đuôi ra dấu

thân tliện, nó dạn dĩ luồn tay vào trong đám lông Kafi. Rồi quàng tay ôm
lấy cổ nó mà la lên bằng một giọng sung sướng:

- Chị Jacqueline, coi nè !... Nó muốn chơi với em ! Chị cho nó vô nhà đi
- Nhưng má cấm đó. Chân nó dơ mà.
- Nếu chị sợ chân nó dơ. Tôi trả lời, - Tôi sẽ biểu nó chùi chân cho thị

coi.

Dưới ánh mắt thú vị của thằng nhỏ, tôi ra lệnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.